Nói xong, Vương Mỹ Hoa cũng không đợi Cố Tiểu Tây nói gì, mà vội vàng rời đi.
Cố Tiểu Tây nhìn bóng lưng của thím ấy, khẽ cau mày, nhìn lại quần áo mới trên người rồi thở dài.
Tiền tài động nhân tâm, quả nhiên lời này không sai.
Vương Mỹ Hoa rời đi không lâu, Yến Thiếu Ly đã thay xong quần áo đi ra.
Cô gái mười tám tuổi mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, trên gương mặt xinh đẹp là đôi mắt đen láy, không biết bởi vì cảm động hay là mừng rỡ mà hai má ửng đỏ, quanh người lộ ra hơi thở thanh xuân hoạt bát.
“Tiểu Tây, chị Bạch Mân, em mặc có đẹp không?” Yến Thiếu Ly đứng trước mặt hai người, còn xoay một vòng.
Bạch Mân cười cong cong mắt, dựng ngón cái với cô ấy: “Xinh đẹp! Xem Thiếu Ly nhà chúng ta xinh đẹp chưa kìa.”
“Thật sao?” Yến Thiếu Ly chớp chớp mắt, lại nhìn về phía Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây cười khẽ: “Đương nhiên rồi, kích thước vừa vặn, màu sắc cũng rất hợp.”
Ánh mắt Yến Thiếu Ly thoáng chốc cười thành trăng lưỡi liềm, tiến lên sờ mấy cái áo khoác khác trên giường, vừa vui vẻ vừa có chút lo lắng: “Những thứ này rất đắt phải không? Tiểu Tây, tiền chị kiếm được đều tiêu hết cho chúng em rồi, chuyện này…”
Cô ấy cảm thấy rất xấu hổ, bất tri bất giác lại trở thành đỉa hút máu Tiểu Tây.
“Mỗi ngày chị đều đi làm, là ai dọn dẹp nhà cửa? Thiếu Đường là chị mang về, chị xem con bé như em gái ruột, nhưng từ khi em đến, có phải chị không cần quan tâm nhiều như trước không? Tất cả đều là vì có em.”
“Thiếu Ly, đừng phủ nhận bản thân, sự đóng góp của em là không thể thiếu.”
Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng an ủi cô ấy, còn vươn tay sờ đầu Yến Thiếu Ly.
Cổ họng Yến Thiếu Ly chua xót, hai mắt cũng đỏ hoe, sau khi cảm động, cô ấy không nhịn được bĩu môi, dở khóc dở cười nói: “Rõ ràng chỉ bằng tuổi em, mà còn sờ đầu người ta, đúng là chiếm hời!”
Bạch Mân cười khúc khích: “Thiếu Ly, lời này của em sai rồi, Tiểu Tây là chị dâu em, làm sao lại không thể sờ đầu em được?”
Mấy người cười cười nói nói một lúc, Cố Tích Hoài tỉnh.
Anh ấy tức giận vén rèm đi ra, vừa định phàn nàn bọn họ quá ồn ào thì nhìn thấy áo khoác trên đầu giường đặt gần lò sưởi, ánh mắt hơi sáng lên, giật mình nói: “Đây là quần áo mới sao? Tiểu Tây mua à?”
Đã rất nhiều năm một nhà bọn họ chưa mua quần áo mới, bây giờ chợt nhìn thấy thì rất vui vẻ.
Cố Tiểu Tây cười nói: “Anh mặc thử xem, còn cả Thiếu Ương, phiền anh ba cũng giúp cậu ấy thử một chút xem có vừa người không.”
Đây là năm mới đầu tiên sau khi cô sống lại, chỉ hi vọng tất cả mọi người có thể vui vẻ, bây giờ xem ra cô làm những bộ quần áo này không vô ích. Mặc quần áo mới chào đón năm mới, hy vọng sau này năm nào cùng đều có thể như thế.
“Được!” Cố Tích Hoài nhận quần áo, mỉm cười đi vào phòng trong.
Yến Thiếu Ly sờ áo khoác trên người, ngước mắt nhìn về phía Bạch Mân, nói với giọng điệu có phần mong đợi: “Chị Bạch Mân, lúc giao thừa chị có đến được không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm tất niên, cùng nhau đón giao thừa?”
Ăn tết thì nên đoàn viên, cô ấy hi vọng tất cả mọi người có thể ở bên nhau.
Nghe cô ấy nói vậy, ánh mắt Bạch Mân ảm đạm, trong lòng hiểu rõ cha mẹ sẽ không thể để mình ra khỏi nhà, sang nhà người khác đón Tết. Nhưng cô ấy không muốn Yến Thiếu Ly thất vọng, vì vậy đành gượng cười nói: “Chị sẽ cố gắng hết sức, cố gắng qua đây.”
Nói xong, cô ấy lại chuyển chủ đề: “Tiểu Tây thì sao? Đơn vị các cô vẫn chưa nghỉ phải không?”
Cố Tiểu Tây nhún vai: “Không nghỉ, nhưng mà không sao cả, cùng mọi người ăn bữa cơm đoàn viên đón giao thừa không thành vấn đề.”
Ý nghĩa của Tết đối với nhân dân nước Z không cần nói cũng biết, nhưng hiện nay tình hình căng thẳng, nhân dân hưởng ứng lời kêu gọi “Mừng Tết cách mạng”, nói đơn giản là “Hưởng ứng cách mạng, gấp rút sản xuất”, Tết cũng không trở về nhà, “Ba mươi không đình chiến, kiên trì làm đến ngày đầu tiên của năm mới!”