Cố Tiểu Tây liếc anh ta một cái với ánh mắt hiện vẻ khinh thường, giọng nói không cao không thấp: “Không phải nằm mơ, là tìm đường chết.”
Tống Kim An ngẩn ra trong chớp mắt, nhưng lần này đã nhanh chóng phản ứng lại: “Đồng chí Cố, thật sự là cô sao?!”
Giọng điệu không chút gợn sóng, ánh mắt chứa đầy chán ghét, theo lý thuyết không nên xuất hiện trong giấc mơ của anh ta, khi ở trong giấc mơ, anh ta luôn muốn Cố Tiểu Tây có thể đối xử với anh ta tốt hơn một chút, cũng luôn muốn có thể để lại có cô nhiều ấn tượng vui vẻ hơn.
Cố Tiểu Tây lười trò chuyện với Tống Kim An, nói trắng ra: “Anh quên chuyện xảy ra trước khi hôn mê rồi sao?”
“Tôi…” Biểu cảm của Tống Kim An khựng lại một chút, nhớ đến chuyện xảy ra ở ga xe lửa, gân xanh trên trán nổi lên.
Anh ta nhìn xung quanh, tuy rằng không nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng cũng biết nơi này có gì đó không đúng, đè ném trán tim đập dồn dập xuống, nhăn mi lại, thử hỏi: “Nơi này là hang ổ của bọn buôn người sao?”
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Đúng vậy, đánh thức bọn họ dậy và nghĩ biện pháp đối phó.”
Tống Kim An mím môi ừ một tiếng, lắc lư mấy người nằm trên mặt đất, nhỏ giọng gọi: “Mau tỉnh lại, tỉnh tỉnh!”
Cố Tiểu Tây để mặc anh ta làm những việc vô ích, sờ vào vách tường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Không bao lâu sau, bên ngoài quản nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập liên tục, Cố Tiểu Tây hơi nheo mắt, rất tự nhiên nằm trở về chỗ bị đặt lúc đầu, về phần Tống Kim An, không cảm nhận được có gì đó không ổn, vẫn còn đang gọi mấy người bị hôn mê kia.
Cố Tiểu Tây nhắm mắt mà không hề có chút gánh nặng, theo tiếng cửa sắp kêu lên ken két, ánh sáng chiếu vào, Tống Kim An trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào.
Cô lại nghe thấy giọng nói của “anh Hình” kia, rất trẻ tuổi, trong sự tục tằng còn có hỗn loạn và có chút khàn khàn, dường như khó hiểu, lại tựa như tò mò: “Tác dụng của Sevoflurane vẫn chưa hết, làm sao mày có thể tỉnh lại? Hiệu quả của thứ đồ này với nam nữ khác nhau sao?”
Tống Kim An cứng đờ cả người, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Anh ta không hề quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Tây, ngược lại đứng lên, che chở trước những người đang nằm trên mặt đất.
Tống Kim An xoay người nhìn về phía người tới, sau một lúc lâu mới nói: “Anh có biết bắt cóc buôn bán phụ nữ và trẻ em đều là vi phạm pháp luật không? Quốc gia không cho phép loại tội phạm như các anh tồn tại, nhanh chóng đầu thú đi, có lẽ còn có thể giữ lại cái mạng.”
Giọng nói của anh ta không tính là sắc bén, nhưng cũng khác hẳn với vẻ dịu dàng trước kia, hiển nhiên gặp phải sự việc này đã khiến anh ta tức giận.
Chỉ có điều, nếu như chỉ hai câu nói ngắn ngủi này có thể khơi dậy nỗi sợ hãi và hối hận của nhóm tội phạm này, chỉ sợ thế gian này sẽ càng sạch sẽ hơn, quả nhiên, lời nói này của anh ta chỉ đổi được vài tiếng cười nhạo không hề che đậy chút nào.
Có vẻ như anh Hình đang ôm bụng cười to: “Ha ha ha, bọn mày tìm người này từ đâu ra thế? Thằng ngốc à?”
Gã ta vừa dứt lời, liền có người dùng tiếng ha hả cực kỳ âm độc, chợt bày mưu tính kế nói:
“Anh Hình, tên này được mang về từ gia tàu lửa, rất mềm lòng, còn đưa cho Hân Nhi một tờ nhân dân tệ, là một con cá béo, đoán chừng không đơn giả, em thấy nếu không bán tên này đi, cũng có thể biết thư cho người nhà tên này tống một đống lớn tiền!”
Nghe vậy, bàn tay đang buông thõng bên người của Tống Kim An không tự chủ được nắm thành nắm đấm, con ngươi màu nâu nhạt khẽ run.
Từ giọng điệu của của nhóm người này, anh ta cũng có thể nghe ra, bọn họ không giống như một nhóm buôn người đơn giản, có chút giống những kẻ liều mạng không chút cố kỵ việc bỏ mạng, mà người như vậy không thể nghi ngờ, trên tay đều từng nhuốm máu, lúc này thật sự là dữ nhiều lành ít.