Người được gọi là anh Hình kia im lặng trong chốc lát, hỏi: “Làm sao mày có thể tỉnh lại?”
Tống Kim An mím môi thật chặt, trong tình huống như thế này, anh ta tự nhiên sẽ không chủ động nhắc tới Cố Tiểu Tây, liền lạnh lùng nói: “Thể chất của mỗi người mỗi khác, khả năng chống chịu tác dụng của thuốc cũng khác nhau, ta có thể tình dậy có gì kỳ lạ không?”
Nói xong, không đợi anh Hình tiếp tục tra hỏi, anh ta hít sâu một hơi, trực tiếp lấy ra con át chủ bài: “Tôi quả thực không phải là người bình thường, mục đích chuyến đi của tôi là đến tỉnh H tìm cha tôi, ôm ấy là Tống Lâm, chủ tịch tỉnh tỉnh H.”
“Nếu tôi không đến tỉnh H kịp thời, cha tôi nhất định sẽ phái người đi ra ngoài tìm tôi, đến lúc đó…”
Giọng nói của Tống Kim An trở nên lạnh lùng, tuy rằng câu tiếp theo vẫn chưa nói ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Nhóm người này sẽ không quan tâm việc giết một hai người, anh ta không phải kẻ ngốc, biết dùng dăm ba câu khuyên người khác quay đầu lại bờ là việc không thể nào, để phòng ngừa bị ngộ thương, chỉ có thể kịp thời ra con át chủ bài, nếu không đến cơ hội nói cũng không có.
Bọn họ đã biết thân phận của anh ta, sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được bản thân và Cố Tiểu Tây.
Tống Kim An nói xong, đầu tiên phía đối diện tuôn ra một loạt tiếng kinh hô, sau đó là sự im lặng kéo dài.
Ước chừng hai phút sau, anh Hình mới chậm rì rì bật cười thành tiếng, lập tức nói: “Con trai của Tống Lâm? Tao lại sợ quá cơ.”
Giọng điệu không để ý chú nào của gã ta khiến trong lòng Tống Kim An trầm xuống thật sâu, biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm túc, những người này, đến cả thế lực phía chính phủ cũng không sợ hãi, chẳng lẽ lần này thật sự không có cách nào bình yên trở về sao?
Ngược lại anh Hình cũng không thèm để ý nhiều như vậy, gã ta cười ha hả, nói: “Thật đúng là vận khí tốt, thế mà có thể bắt được con trai của Tống Lâm tới, chậc, để tao nghĩ coi, nên dùng quân cờ như mày như thế nào. Bọn mày, mang thằng đó ra ngoài cho tao.”
“Các anh muốn làm cái gì?!” Tống Kim An trong lòng không chắc chắn, giọng điệu cứ như thế mà lộ ra sự khiếp sợ.
Anh ta vốn chính là một cậu ấm nhà giàu chưa từng trải qua mưa gió và tra tấn gì, bình thường hay nghe những lời a dua nịnh hót của người khác, khi ở thủ đô luôn ngồi ô tô khi đi ra ngoài, lần duy nhất chịu khổ trong đời này chính là lựa chọn tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Ý định ban đầu của anh là đồng hành cùng Yến Thiếu Ngu, có thể chiếu cố giúp đỡ anh, nhưng cuối cùng hai người lại vẫn càng lúc càng xa.
“Làm cái gì sao? Chờ lát nữa mày sẽ biết.” Anh Hình cười một tiếng ngắn ngủi, chỉ là nụ cười này rất lạnh lùng.
Chẳng mấy chốc Tống Kim An đã bị người khác đưa đi, cửa sắt lại lần nữa khép kín, phát ra một tiếng sầm vang lớn.
Cố Tiểu Tây mở mắt ra, nhìn cánh cửa sắt đóng chặt, đuôi lông mày ngả ngớn, trong lòng sáng tỏ, anh Hình này cũng không phải một người đơn giản, nghe lời nói của gã ta, chỉ sợ là muốn đem Tống Kim An ra uy hiếp Tống Lâm một phen, muốn một đợt vật tư cũng không phải không có khả năng.
Phong Thị cũng đang thiếu lương thực, băng nhóm tội phạm này của bọn họ chắc chắn có không ít nhân số, anh Hình là đại ca, luôn phải trù tính tính toán cho thuộc hạ một phen, còn Tống Kim An chính là một quân cờ cực kỳ hữu dụng, liên quan đến việc bọn họ có cơm no để ăn không.
Nếu Tống Kim An hợp tác thì thôi, cùng lắm sẽ chịu chút đau đớn về thể xác, nếu không hợp tác, chậc.
Cố Tiểu Tây đều có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bi thảm anh ta bị bảy gãy tay chân, móc mắt xuống, đầu lưỡi bị cắt đứt, dù sao thì nghề nghiệp của nhóm người này chính là như vậy, đối với trẻ con còn xuống tay tàn nhẫn như thế, càng đứng nói đến người trưởng thành?
Bọn họ vừa không quan tâm đ ến lai lịch của Tống Kim An thì sao có thể sợ đắc tội Tống lâm?
Đương nhiên, nếu như Tống Kim An thức thời chút, để anh Hình đạt được chút ích lợi, ngoan ngoãn nhận mệnh viết cho Tống Lâm một bức thư, trong thư muốn xin chút tiền hoặc lương thực, cũng có thể là súng ống hay gì đó, nói không chừng anh Hình kia sẽ trỗi dậy lòng tốt, để anh ta bình an trở về.
Tuy nhiên, Cố Tiểu Tây vừa mới nghĩ như thế, bên ngoài cửa sắt bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn kìm nén.
Mà chủ nhân của giọng nói này, hiển nhiên chính là Tống Kim An.