Chị Vương lưu loát xử lý việc lớp huấn luyện cho Cố Tiểu Tây, còn thuận tay đưa cho cô một tấm thẻ bài, trên đó không viết tên, nhưng cô ta nói: “Trong khoảng thời gian này khi ra vào bệnh viện, cô chỉ việc đeo theo thẻ công tác tạm thời này là được.”
Những người học tập trong các lớp huấn luyện cũng không nhất định sẽ ở lại bệnh viện làm việc, cho nên chỉ có thể xem như nhân viên thực tập tạm thời.
Cố Tiểu Tây gật đầu, thuận tay đeo tấm thẻ bài lên, biết nghe lời phải nói: “Được, cảm ơn chị Vương.”
Chị Vương cong mắt cười: “Cô gái nhỏ xinh đẹp, miệng cũng ngọt, học tập cho tốt, tranh thủ ở lại bệnh viện.”
Cố Tiểu Tây cười cười, không trả lời, cùng Bạch Mân rời khỏi văn phòng.
Suốt cả đường đi Bạch Mân đều im lặng không nói một lời, trên mặt nở nụ cười khổ, từ sắc mặt của chị Vương, cô ấy cũng nhận thấy được mình của trước đây ngu xuẩn biết bao nhiêu, cũng may hiện tại đã không còn gông cùm xiềng xích nào, cô ấy có thể an an ổn ổn làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm.
Không chờ Cố Tiểu Tây mở miệng, Bạch Mân đã đưa cô đến văn phòng của bác sĩ khoa ngoại.
Cô ấy gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói rất ôn hòa trầm ổn: “Mời vào.”
“Thầy!” Bạch Mân dẫn Cố Tiểu Tây đi vào văn phòng, gọi một tiếng với người ngồi đằng sau bàn làm việc.
Cố Tiểu Tây cũng ngước mắt đánh giá Lý Tự Ngôn, nhìn thấy người này, liền hơi hơi nheo mắt lại, dường như cô đã gặp người này rồi.
Người đàn ông trung niên đeo một cặp kính, hai bên mép tóc của ông ấy hơi trắng, trên người có loại khí chất khiến người ta dỡ tâm phòng bị xuống, vừa nhìn đã biết chính là người có trí thức thuộc phần tử trí thức, sau khi quan sát cẩn thận, Cố Tiểu Tây có chút kinh ngạc, cô nhớ bản thân đã gặp ông ấy ở đâu rồi.
Trên xe lửa.
Lần đầu tiên cô đi đến thành phố Hoài Hải, khi ngồi xe lửa từ huyện Thanh An đi thành phố Phong, cô gặp được một cô gái béo, bị tên móc túi trên xe lửa cướp đồ, khi đó, người ngồi ở vị trí phía trước cô, có một người toát ra khí chất một học giả già như vậy.
Thế giới thật sự nhỏ bé, không ngờ được Lý Tự Ngôn chính là người mà mình đã gặp trên xe lửa khi đó.
Khi Lý Tự Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây đứng sau Bạch Mân, ông ấy cũng sửng sốt một chút, sau một lúc lâu, dường như cũng nhớ ra việc hai người từng gặp nhau.
“Thầy? Thầy đang nghĩ cái gì vậy?” Bạch Mân có chút khó hiểu, quay đầu lại nhìn về phía Cố Tiểu Tây, biểu cảm trên mặt cũng rất kinh ngạc: “Tiểu Tây, em đã từng gặp thầy sao?”
Cố Tiểu Tây còn chưa kịp mở miệng, Lý Tự Ngôn đã mỉm cười nói trước: “Từng gặp một lần.”
Trên mặt Bạch Mân hiện lên nụ cười: “Không ngờ thầy và Tiểu Tây lại có mối liên hệ sâu xa như vậy, lại nói tiếp, thật sự có duyên phận. Thầy, thầy biết gần đây bệnh viện chúng ta tuyển nhận một đám học viên đến lớp huấn luyện phải không? Tiểu Tây chính là người nhận được thông báo của đại đội, đặc biệt tới bệnh viện học tập, thầy xem, có thể chỉ giáo em ấy được không?”
Lý Tự Ngôn im lặng một lúc, không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Các lớp huấn luyện đều là khóa tập thể, không giống nhau.”
Bạch Mân dù ngốc đến đâu cũng có thể nghe ra ý từ chối trong lời nói, mặt mày cô ấy suy sụp, nhưng ngay sau đó nghĩ đến cái gì, lại lên tinh thần, vội nói: “Thầy ơi, không phải khoảng thời gian trước thầy luôn tò mò về vị ‘thần y’ trên báo kia sao, đó chính là Tiểu Tây!”
Lý Tự Ngôn nhếch khóe miệng lên, tháo kính mắt xuống, tức giận mà trừng mắt liếc Bạch Mân một cái: “Em cho thằng thầy già cả rồi nên mắt mờ sao?”
Dù cho ông ấy có ngốc đến đâu, cũng không đến mức tin tưởng một cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi có thể có y thuật xuất thần nhập hóa như vậy.
Bạch Mân có chút sốt ruột, liên tục nói: “Không phải, em nói thật đấy! Thầy, em thật sự không lừa thầy, lúc đó em có ở đó, tận mắt chứng kiến Tiểu Tây đã cứu sống Lý Nhĩ Tân đã chết về!”
Lý Tự Ngôn liếc nhìn cô ấy một cái, trong ánh mắt lộ rõ vẻ không tin.
Cố Tiểu Tây thấy Bạch Mân ra sức nói tốt cho mình như vậy, thở dài, nói: “Bác sĩ Lý, chị Bạch Mân thật sự không hề nói dối, ngay lúc đó Lý Nhĩ Tân lâm vào trạng thái chết lâm sàng, là do tôi cứu trở về, mục đích tôi đến bệnh viện là muốn học tập một vài tri thức về việc giải phẫu ngoại khoa, sau này đến quân khu, cũng có thể phục vụ thật tốt cho các đồng chí quân nhân nơi tiền tuyến.”
Nghe nói xong những gì cô nói, sắc mặt Lý Tự Ngôn hơi thay đổi: “Cô muốn làm quân y sao?”