“Ực” một tiếng, Cố Chí Phượng lặng lẽ nuốt nước miếng, ông ấy cẩn thận đánh giá con gái con rể của mình.
Biểu cảm của Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao khi nhà họ Yến hưng thịnh, bọn họ đã được nhìn thấy sĩ quan cấp cao hơn, bây giờ Yến Thiếu Ngu nhập ngũ được một năm đã lên được chức thiếu tá, đủ để chứng minh tiềm năng của anh.
“Anh trai, chị dâu, thật sự chúc mừng hai người!” Yến Thiếu Ương nâng chén rượu lên, trong chén là rượu hoa quả do Cố Tiểu Tây ủ.
Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu cụng chén với cậu ấy, bọn họ uống cạn rượu trong chén.
Yến Thiếu Ly thì không quan tâm đến chuyện này, cô ấy nhấn mạnh hỏi: “Anh cả, lần này anh trở về để tổ chức hôn lễ đúng không?”
Cho dù là ở nông thôn hay là ở trong thành phố, tổ chức hôn lễ cũng có tính thuyết phục hơn giấy đăng ký kết hôn, chỉ có thật sự làm hôn lễ, nghe tiếng pháo nổ, làm tiệc rượu, trong mắt mọi người mới là vợ chồng.
Yến Thiếu Ngu gật đầu, anh trầm ngâm một lát: “Đúng, lần này chủ yếu về vì chuyện này, đã có giấy chứng nhận kết hôn của bộ đội, chờ khi tổ chức hôn lễ xong, thời gian nghỉ kết hôn kết thúc, chị dâu em cũng trở về quân khu nhậm chức với anh.”
Nói đến đây, Cố Chí Phượng vốn đang đắm chìm trong thân phận sĩ quan của con gái và con rể bỗng hoàn hồn.
Mặc dù ông ấy không muốn con gái chạy đến quân khu, nhưng ông ấy cũng nhìn ra được con gái thật sự rất thích thằng nhóc này.
Làm cha, ông ấy vẫn luôn hy vọng cô có thể đạt được như ý nguyện, đối với con gái nhà mình, ông ấy vẫn luôn mang trạng thái nuông chiều.
Mặc dù chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô, nhưng ông ấy cũng không muốn bản thân trở thành vật cản đường hạnh phúc của cô, ông ấy tin tưởng con gái mình, sau khi kết hôn vẫn có thể làm chủ được tình cảm và cuộc sống, sẽ không giống ông ấy.
Điều này xuất phát từ sự tin tưởng ông ấy dành cho con gái, hơn nữa Yến Thiếu Ngu có bề ngoài điển trai, nhưng tính cách cũng trầm ổn, là một người có thể phó thác.
Ông ấy nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, không nói những lời làm khó dễ: “Kéo dài lâu rồi, nên làm.”
Cố Tiểu Tây ngạc nhiên nhìn Cố Chí Phượng, cô còn tưởng rằng ông ấy sẽ nói mấy câu làm khó xử, dù sao ông ấy cũng chỉ có một cô con gái là cô, phải bày ra dáng vẻ cha vợ nghiêm khắc, lại không ngờ hôm nay ông ấy dễ nói chuyện như vậy.
Cố Chí Phượng không để ý đến cô, ông ấy nhìn Yến Thiếu Ngu, nói thấm thía: “Thiếu Ngu, chú chỉ có một cô con gái, sau này con bé đi theo cháu vào quân khu, cháu phải chăm sóc con bé, một cô gái mà đi xa nhà như vậy, chú rất lo lắng.”
Yến Thiếu Ngu ngớ ra, anh để đũa xuống, nghiêm túc nhìn về phía Cố Tiểu Tây: “Chú Cố yên tâm, bọn cháu là vợ chồng, cho dù con đường phía trước nguy hiểm thế nào, cháu đều bảo vệ cô ấy trước tiên, có thời gian nghỉ phép, chúng cháu sẽ trở về.”
Cố Chí Phượng vui mừng gật đầu: “Chú Cố biết cháu là người tốt, giao Tiểu Tây cho cháu, chú cũng yên tâm.”
Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng êm ấm, Cố Tích Hoài đang húp một miếng mỳ, anh ấy hàm hồ nói: “Không phải chứ, Thiếu Ngu, cậu và em gái tôi đã đăng ký kết hôn, sao cậu còn gọi cha anh là chú? Sao cậu lại xa lạ như vậy, gọi cha xem nào! Gọi tôi là anh cũng được.”
Nói thì nói vậy, nhưng Cố Tích Hoài lại bày ra biểu cảm xem trò vui không sợ lớn chuyện.
Anh ấy gần bằng tuổi của Yến Thiếu Ương, nếu Yến Thiếu Ngu không cưới Cố Tiểu Tây, thật sự không có khả năng gọi anh ấy là anh.
Khóe miệng Cố Tiểu Tây nhếch lên, cô tức giận trừng mắt nhìn Cố Tích Hoài: “Đồ ăn cũng không chặn được miệng của anh?”
Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly liếc nhau, bọn họ đều cười ha ha khi nhìn thấy anh cả mình bị đào hố.
Trái lại Yến Thiếu Ngu vô cùng thản nhiên, anh không hề thấy xấu hổ.
Anh nhìn Cố Tiểu Tây, trong mắt chứa ý cười, anh nói: “Cha, anh cả, chị dâu, anh ba.”