Đôi môi đỏ mọng của Cố Tiểu Tây hiện lên ý cười, cô đan chặt mười ngón tay với Yến Thiếu Ngu, cúi đầu nghĩ: “Sao em lại nhớ khi thanh niên tri thức Yến mới đến thật sự rất khó nói chuyện? Giống như ai cũng nợ anh tiền vậy đó.”
Yến Thiếu Ngu chớp mắt, anh cười uể oải: “Khó bắt chuyện mà sao em lại không sợ?”
Khi đó anh vừa mới dẫn theo em trai em gái rời khỏi thủ đô, đến một nơi không hề quen biết, lại bởi vì người hướng dẫn cố ý làm khó dễ, nên cả người anh mọc đầy gai nhọn, nhìn ai cũng mang theo vài phần ác ý, anh nhớ tới Cố Tiểu Tây khi đó, cảm thấy cô thực sự rất giống keo da trâu.
Nhớ đến chuyện quá khứ, Yến Thiếu Ngu duỗi tay ôm Cố Tiểu Tây vào lòng, tựa đầu vào vai cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô có nguồn gốc ở không gian Tu Di, bên môi là ý cười vui vẻ.
Anh rất may mắn, may mà lúc đó sự lạnh lùng và gai góc trên người anh không làm cô chùn bước.
Cố Tiểu Tây ôm lấy Yến Thiếu Ngu, khuôn mặt ngập tràn sự hạnh phúc: “Anh càng ngày càng dính người.”
“Dính vợ mình, có vấn đề gì sao?” Yến Thiếu Ngu vô cùng tự nhiên, tiện thể hôn lên môi cô.
Cố Tiểu Tây trừng mắt nhìn, đôi mắt mèo to tròn xinh đẹp, mặt cô hơi đỏ ửng, buồn bực nhìn Yến Thiếu Ngu bây giờ trêu chọc người khác rất thành thạo, cô cảm thấy anh như mở ra hai mạch nào đó.
Mặt Yến Thiếu Ngu không thay đổi, tim cũng không đập nhanh, anh nhướng mày: “Đi thôi, không phải muốn lên huyện sao?”
Hai người đạp xe đạp, đi đến Quần Chúng Nhật Báo đầu tiên.
Lúc này mọi người đều đã có mặt, Cố Tiểu Tây đi thẳng đến tổ ba, mặc dù hơn nửa năm không đến, nhưng cô vẫn có thể dễ dàng tìm được đường, cô gõ cửa, người của tổ ba đều nhìn qua.
Khi mọi người nhìn thấy Cố Tiểu Tây, tất cả đều ngạc nhiên, lúc đó cô và Ngụy Lạc rời khỏi đơn vị huyện vô cùng ồn ào, còn tưởng rằng sau này sẽ không gặp lại nữa, dù sao cũng từng là đồng nghiệp, tuy nói là không thân, nhưng không đến mức giả vờ là người xa lạ.
Có người nói: “Tiểu Tây, sao cô lại đến đây? Có chuyện gì cứ nói, chúng tôi có thể giúp được thì chắc chắn sẽ giúp cô!”
Cố Tiểu Tây cười, cô nhìn xung quanh một lười, ý cười biến mất, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay Thanh Lam và Bân Bân không tới sao?”
Cô làm việc ở Quần Chúng Nhật Báo lâu như vậy, Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân chưa từng xin nghỉ, tại sao hôm nay êm đẹp lại không tới làm việc? Hơn nữa hai người không hẹn mà cùng bỏ bê công việc, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Nghe vậy, trong văn phòng yên tĩnh, có một người nói: “Cô không nghe nói sao?”
Cố Tiểu Tây nhíu mày: “Nghe nói cái gì? Xảy ra chuyện gì?”
Khi Cố Tiểu Tây vừa mới từ chức, Vạn Thanh Lam còn thường xuyên chạy đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử tìm cô, sau đó cô đến bệnh viện, lúc nào cũng nhớ đến Yến Thiếu Ngu ở tiền tuyến, Vạn Thanh Lam không đến đó nữa, lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều.
Có người nói: “Vạn Thanh Lam bị sa thải, hôm nay Hoàng Bân Bân xin nghỉ không tới.”
Cố Tiểu Tây khó hiểu, mày nhíu chặt lại: “Sa thải? Tại sao?”
Lúc đó xảy ra “sự kiện Hoàng Thịnh”, Vạn Thanh Lam cũng không bị liên lụy, huống hồ nếu thật sự bởi vì chuyện này, lúc ấy cô ấy phải rời đi cùng cô, không có đạo lý tính sổ sau, nhưng cô ấy lại bị sa thải, dù sao cũng phải có nguyên nhân đúng không?
Mọi người thấy vẻ mặt mờ mịt của Cố Tiểu Tây, tính lắm chuyện của mọi người lập tức bốc cháy, nhanh chóng kể lại chuyện của Vạn Thanh Lam, lúc họ nói câu cuối cùng, giọng điệu còn mơ hồ chứa sự khinh thường.
Sau khi Cố Tiểu Tây nghe xong, cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, sự tức giận bùng lên.
Cô không nói thêm gì nữa, sau khi tạm biệt mọi người thì rời khỏi Quần Chúng Nhật Báo.
Yến Thiếu Ngu nhìn thấy biểu cảm không đúng của Cố Tiểu Tây, anh nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Tiểu Tây nín nhịn, một lúc lâu sau mới nói: “Thanh Lam xảy ra chuyện, đi thôi, chúng ta đi đến chỗ này.”
Yến Thiếu Ngu thấy cô không vui, anh cũng không hỏi nhiều, dưới sự chỉ đường của Cố Tiểu Tây, anh đạp xe đến một ngõ nhỏ của khu dân cư, nhà ở nơi này trông khá mới, không cũ bẩn như nhà ngang, có thể ở lại đây thì điều kiện cũng không tệ.