Một câu kia, tựa như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Vệ Khánh.
Làm cho một tia phòng tuyến cuối cùng của Vệ Khánh, như là giấy mỏng bị xuyên thủng.
– Ngươi…
Mắt Vệ Khánh trừng lớn, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào Giang Trần, ngực như bị búa tạ tập kích. Độc trận của hắn, là tạm thời bố trí, cực kỳ xảo diệu, căn bản không có dấu hiệu gì lần theo.
Thế nhưng mà Giang Trần này, lại liếc thấy ra độc trận.
Tương đương át chủ bài của Vệ Khánh hắn còn không có lộ ra, người ta cũng đã phá sạch rồi.
Giống như một cái khí cầu phồng lên, bỗng nhiên bị đâm rách, Vệ Khánh uể oải, mặt xám như tro.
– Giang Trần, ngươi không thể giết ta, ngươi tuyệt đối không thể giết ta.
– Cho ta một cái lý do không giết ngươi xem.
Ánh mắt Giang Trần trầm tĩnh, sát ý đã quyết.
– Ngươi giết ta, tất gây ra tông môn chiến tranh.
Vệ Khánh dưới tình thế cấp bách, nói ra một cái cớ cực kỳ vụng về.
Lời này làm cho Giang Trần nhịn không được cười:
– Tựa hồ trước kia Mộc Cao Kỳ cùng Đỗ Lập Hoàng đều dùng qua lý do này, lúc ấy ngươi trả lời như thế nào?
Mộc Cao Kỳ và Đỗ Lập Hoàng hoàn toàn chính xác đều nói qua sự tình tông môn chiến tranh, chỉ có điều khi đó Vệ Khánh với tư cách kẻ giết người, đường làm quan rộng mở, trả lời tự nhiên rất hung hăng càn quấy.
Không nghĩ tới hiện thế báo, tới cũng nhanh.
Đảo mắt, Vệ Khánh hắn thành thịt cá mặc người chém giết. Lúc trước hắn cự tuyệt những lời kia của Mộc Cao Kỳ và Đỗ Lập Hoàng, ngược lại thành trò cười.
– Ngươi… nếu như ngươi giết ta, người của Tiêu Dao Tông ta, nhất định có thể điều tra đến ngươi.
Vệ Khánh luống cuống.
– Tựa hồ những người khác đều nói ta chỉ là con sâu cái kiến Nguyên cảnh ngũ trọng, giết ngươi? Tựa hồ nói ra cũng chưa chắc có người tin a.
Giang Trần giống như cười mà không phải cười nói.
Vệ Khánh kêu gào:
– Giang Trần, ngươi giả heo ăn thịt hổ, Vô Ngân trưởng lão đã sớm dặn dò ta, bảo ta đề phòng ngươi. Ngươi giết ta, Vô Ngân trưởng lão nhất định suy đoán đến ngươi.
– Thì tính sao?
Sắc mặt Giang Trần trầm xuống.
– Chẳng lẽ ta không giết ngươi, lão hồ ly kia sẽ bỏ qua ta? Sẽ không nhớ thương Thiên cấp Linh Dược của ta?
Vệ Khánh ngẩn ngơ, chợt nhớ tới một chuyện, con mắt sáng ngời, vội nói:
– Ngươi giết ta, độc của Mộc Cao Kỳ liền không người có thể trị, ngươi giết ta, chẳng khác nào giết đồng môn của ngươi.
– Thật sao?
Giang Trần khoan thai cười cười, bỗng nhiên trong tay nhiều ra một cái chai:
– Tỏa Linh Chân Nhất Tán, tựa hồ ta sớm đã có giải dược nha?
Giải dược này, là ban đầu ở Mộc Linh tuyền giết Vệ Vô Đạo đoạt được, một lọ dùng giải độc cho Long Tiểu Huyền. Còn lại một lọ, Giang Trần suy đoán sớm muộn gì cũng sẽ dùng đến, cho nên thu lấy.
Không nghĩ tới, nhanh như vậy liền dùng đến rồi.
– Ngươi là từ nơi nào lấy đến giải dược?
Vệ Khánh choáng váng, trong mắt toát ra sợ hãi cùng tuyệt vọng, độc của Mộc Cao Kỳ, là át chủ bài cuối cùng của hắn.
Lá bài này đánh ra không có hiệu quả, hắn biết rõ, mình xong đời.
– Tựa hồ có một gia hỏa tên là Vệ Vô Đạo đưa cho ta.
Toàn thân Vệ Khánh kịch chấn:
– Ngươi… Ngươi giết Vô Đạo trưởng lão? Khó trách, khó trách…
Hai mắt Vệ Khánh trống rỗng, lộ ra tuyệt vọng thật sâu. Giờ phút này hắn thật sự là hối hận, hối hận không nghe Vô Ngân trưởng lão khuyên can.
Giang Trần bắt thủ quyết, vài sợi Hỏa Liên đột nhiên đứng thẳng, phun ra yêu hỏa hừng hực, trong nháy mắt, liền luyện hóa Vệ Khánh thành tro.
Có cách âm tráo, tiếng kêu thảm của Vệ Khánh là truyền không ra, liền từ thế giới này bốc hơi.
Giang Trần vốn không có ý định đối phó Vệ Khánh, bởi vì hắn ở trên người Vệ Khánh lưu lại độc do Mộng Thần Chi Mộc đề luyện ra, mười ngày nửa tháng sau, tự nhiên sẽ phát tác, đến lúc đó cũng chỉ còn đường chết.
Bất quá thằng này lòng muông dạ thú, rốt cục thành công khiến Giang Trần nổi giận.
Cách đó không xa, Mộc Cao Kỳ xếp bằng nhìn xem một màn này, cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trước kia hắn đã tuyệt vọng, cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Không nghĩ tới, Trần ca lại một lần nữa cứu được hắn. Vệ Khánh không ai bì nổi kia, ở trước mặt Trần ca, tựa như tiểu hài tử ba tuổi, trở tay đã bị luyện hóa thành tro.
Cái gì gọi là cường đại, đây mới gọi là cường đại.
– Cao Kỳ, có thấy khá hơn chút nào không?
Giang Trần diệt Vệ Khánh xong, tựa như chụp chết một con ruồi, nội tâm không có chút gợn sóng, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên, phảng phất chỉ làm một việc nhỏ không có ý nghĩa.
– Trần ca, ta tốt hơn nhiều rồi.
Trong uống ngoài thoa, giải dược của Vệ Vô Đạo vẫn là hàng thật giá thật.
– Ân, ngươi ngồi thoáng một phát, ta đi nhặt tiện nghi.
Giang Trần nói xong, đi đến chỗ Vệ Khánh chết, tiện tay nhặt mấy chiếc nhẫn trữ vật lên.
– Trần ca coi chừng, phía trên có độc.
Mộc Cao Kỳ nhắc nhở.
Giang Trần mỉm cười, lộ ra dáng tươi cười tự tin, tùy ý khoát tay:
– Không ngại, chút tiểu độc, không làm khó được ta.
Đã luyện hóa Kim Thiền huyết mạch, Giang Trần bách độc bất xâm, há sẽ để ý chút độc tính ấy?
Chiếc nhẫn của Đỗ Lập Hoàng, chiếc nhẫn của Vệ Khánh, toàn bộ rơi vào trong tay Giang Trần.
Trong giới chỉ của Đỗ Lập Hoàng, đồ vật không nhiều lắm, có hai gốc Địa cấp Linh Dược, một cây trong đó là Tử Linh chi tiến giai, Giang Trần đem ra.
– Người gặp có phần, Cao Kỳ, cái này cho ngươi. Có Tử Linh chi tiến giai này, ngươi trở về luyện chế Chi Tiên Đan, có thể giải đại bộ phận độc tính.
Mộc Cao Kỳ sững sờ, một dòng nước ấm kích động.
– Trần ca, ngươi đã cứu ta, còn phân thứ tốt cho ta, ta…
Cái mũi của Mộc Cao Kỳ co lại, có loại cảm giác ê ẩm.
Huynh đệ a, Trần ca chiếu cố hắn, quả thực so với thân huynh trưởng còn thân thiết hơn.
Từ thăm dò Mộc Linh tuyền bắt đầu, lần lượt, đều là Trần ca chiếu cố hắn, trợ giúp hắn, thời khắc mấu chốt cứu hắn. Nếu như không có Trần ca, giang hồ hiểm ác như vậy, Mộc Cao Kỳ cũng hoài nghi, mình ít nhất chết qua ba bốn lần rồi.
Tử Linh chi tiến giai này là Thần Vật giải độc, cơ hồ có thể giải đại bộ phận độc dược.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Đối với những người khác mà nói, đây tuyệt đối là chí bảo, thậm chí có thể so với chuẩn Thiên cấp Linh Dược.
Còn đối với Giang Trần mà nói, lại không có bao nhiêu tác dụng. Huyết mạch bản thân hắn bách độc bất xâm, độc với hắn mà nói căn bản không có tác dụng.
Tử Linh chi tiến giai này, tự nhiên cũng không phải trân quý như vậy rồi.
– Cao Kỳ, thu lấy đi. Lần này đối với ngươi mà nói, cũng là một kinh nghiệm giáo huấn.
Giang Trần đưa Tử Vân Chi tiến giai cho Mộc Cao Kỳ, tiếp tục xem xét chiếc nhẫn của Đỗ Lập Hoàng.
Ngoại trừ Tử Vân Chi tiến giai, còn có một cây Phượng Dực thảo, này cũng là một cây Địa cấp Linh Dược cực kỳ hiếm thấy. Vật ấy chính là Thánh Vật chữa thương.
Nếu dùng để luyện đan, càng có giá trị liên thành.
Ngoại trừ Phượng Dực thảo cùng Tử Vân Chi tiến giai, trong giới chỉ của Đỗ Lập Hoàng, còn có một ít kiếm phổ cùng với vài thanh kiếm.