Uông Kiếm Vũ lại càng tức chửi ầm lên:
– Giang Trần thằng nhãi ranh, quả thật chính là vô lại!
Lúc này tâm tình của Đan Trì cung chủ cũng bực bội, hừ lạnh nói:
– Nếu không có Giang Trần, người của Thánh Kiếm Cung ngươi có thể còn sống đi ra sao? Uông Kiếm Vũ, gặp qua không biết xấu hổ, lại không gặp qua không biết xấu hổ như ngươi.
Uông Kiếm Vũ trợn trừng mắt:
– Đan Trì, cũng biết ngươi bao che khuyết điểm. Việc này Uông mỗ tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ! Các ngươi từ trong tay Thánh Kiếm Cung ta lừa gạt đi linh dược, phải trả về hết cho ta.
– Không có vấn đề. Chỉ cần những người này toàn bộ tự sát, trả lại ngươi lại có làm sao?
Đan Trì cung chủ cười nhạt một tiếng.
– Uông cung chủ, ngươi đừng lầm. Là người của Thánh Kiếm Cung các ngươi mày dạn mặt dày cầu Giang Trần đổi, không phải Giang Trần cầu bọn họ đổi!
Vân Niết trưởng lão cũng tức giận nói.
– Cứu Thánh Kiếm Cung ngươi bảy mảnh tánh mạng, tại sao ngươi không nói? Hơn nữa, họ Trần kia ngay cả mặt mũi cũng khôn muốn, quay đầu đi truy sát Giang Trần, tại sao ngươi không nói?
Uông Kiếm Vũ cười lạnh liên tục, chỉ u ám nhìn chằm chằm người bên Đan Can Cung.
Thánh Tượng nhất tộc Hạng Vấn Thiên bỗng nhiên mở miệng nói:
– Uông Kiếm Vũ, ngươi nên thấy đủ. Vài gốc linh dược, đổi bảy cái nhân mạng. Giang Trần đó là lấy ơn báo oán. Đổi lại Thánh Kiếm Cung ngươi, chỉ sợ sẽ không có hào phóng như vậy lấy giải dược ra? Nói không chừng Thánh Kiếm Cung ngươi còn có thể vui sướng ngồi xem mọi người độc phát chết bất đắc kỳ tử, sau đó nhặt tiện nghi có sẵn nha.
Vừa rồi xung đột, làm cho trong lòng Hạng Vấn Thiên cũng hơi có chút khó chịu. Thời điểm này đứng ra nói vậy, một phương diện chèn ép Thánh Kiếm Cung một chút, một phương diện khác lại có thể lôi kéo Đan Can Cung.
Bắc Minh tông Thiên Minh thượng nhân cũng cười ha ha:
– Đúng vậy, Giang Trần hiền chất làm như vậy, kỳ thật cũng coi như cực kỳ phúc hậu. Công lao của hắn lớn như vậy, được một ít linh dược cũng là nên phải. Nếu không có hắn, mọi người chẳng những không có giải dược, mệnh cũng không còn. Huống chi, hiện tại Giang Trần hiền chất còn chưa có đi ra.
Uông Kiếm Vũ thoáng cái đối mặt ba Đại Tông môn, trên khí thế không khỏi yếu đi, tựa như cầu cứu nhìn bên Tiêu Dao Tông.
Bên Tiêu Dao Tông kia tựa hồ không có bất kỳ phản ứng.
Mà Tam Tinh Tông bởi vì chuyện của Đinh Đồng, căn bản không có tâm tư tham dự những miệng lưỡi chi tranh này. Hiển nhiên, Đinh Đồng vẫn lạc, để cho tâm tình của Chúc Tông Chủ cực kỳ không xong.
Mục quang của Đan Trì cung chủ ngưng trọng, nhìn chằm chằm Truyền tống môn.
Theo thời gian càng ngày càng ít, trận pháp kia đã có xu thế đóng cửa. Nếu như Giang Trần không thể thừa dịp trận pháp còn chưa đóng đi ra, vậy phiền toái liền lớn.
Muốn một thân một mình ở trong Huyễn Ba Sơn sinh tồn ba mươi năm, này cũng không phải khó khăn bình thường.
Huống chi, nhìn điệu bộ này, Trần trưởng lão kia hiển nhiên là đuổi giết Giang Trần. Đối với Giang Trần mà nói, đối mặt chính là song trọng phiền toái.
Nếu như Giang Trần thật sự luân hãm trong thượng cổ Dược Viên, vậy cho dù ba mươi năm sau Huyễn Ba Sơn Đan Đấu, lần nữa tiến nhập Huyễn Ba Sơn, cũng không cách nào vào thượng cổ Dược Viên.
Vì thượng cổ Dược Viên kia cùng Huyễn Ba Sơn không đồng nhất.
Huyễn Ba Sơn là ba mươi năm mở ra một lần, mà thượng cổ Dược Viên, lại phải ba ngàn năm mới mở ra một lần. Nếu như không tới thời gian, loại trận pháp kia, căn bản không phải người của Vạn Tượng Cương Vực có thể mở ra.
Ba ngàn năm…
Nghĩ đến con số này, da đầu của Đan Trì cung chủ cũng run lên. Ba ngàn năm, mình cũng đã lão hủ. E rằng những người ở đây, chí ít có hơn phân nửa đều vẫn lạc.
Cho dù không vẫn lạc, đó cũng là lão ngoan đồng rồi.
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Đan Trì cung chủ ngũ vị tạp trần, tràn ngập lo lắng.
Giang Trần, bất tri bất giác, ở trong nội tâm Đan Trì cung chủ đã trở thành một nhân vật có thể ảnh hưởng khí vận tông môn, sức nặng thậm chí không thua Đan Trì hắn!
Một khi Giang Trần mất tích, ngày sau mình nên bàn giao với Thuấn lão như thế nào?
Đan Trì nhìn không chuyển mắt, mặt trầm như nước, gắt gao nhìn chằm chằm Truyền tống môn kia.
Thời gian cũng từng phút từng giây đi qua.
Tâm tình của Vân Niết trưởng lão cũng cực kỳ trầm trọng, nhìn đồng hồ cát tính toán thời gian, thời gian thật sự còn thừa không nhiều lắm.
Rất nhanh, hạt cát trong đồng hồ cát liền chảy hết, oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Truyền tống môn kia đột nhiên tiêu thất trước mắt mọi người.
Bên người Đan Trì, thân thể mềm mại của Lăng Bích Nhi bỗng nhiên mềm nhũn, trực tiếp ngất đi.
Trong nháy mắt Truyền tống môn đóng đó, tâm tình của Đan Trì cung chủ thoáng cái chìm vào đáy cốc. Sắc mặt của Vân Niết trưởng lão trắng bệch, bờ môi hơi run rẩy, hiển nhiên cũng không tiếp thụ được hiện thực này.
Mà Mộc Cao Kỳ lại càng là hai tay ôm đầu, thống khổ ngồi xổm xuống.
Nếu không phải Đan Trì cung chủ nhanh tay, Lăng Bích Nhi ngất đi, e rằng sẽ ngã trên mặt đất.
– Đan Trì lão đệ, nén bi thương…
Thiên Minh thượng nhân đi tới, than nhẹ một tiếng, khuyên nhủ.
Bên Thánh Kiếm Cung kia, Trần trưởng lão cũng không có đi ra, Uông Kiếm Vũ hùng hùng hổ hổ, lại không làm nên chuyện gì. Chỉ là, đến cùng bên trong xảy ra chuyện gì, hắn không thể nào biết được.
Theo lý thuyết, Trần trưởng lão không nên quá thời gian a.
Hắn truy sát Giang Trần, nếu như thành công, nên lập tức lao ra.
Nếu như truy sát không thành công, thấy thời gian sắp đến, cũng có thể sớm đi ra. Đối với loại cường giả kia mà nói, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tình huống tính toán thời gian sai lầm.
Như vậy, bên trong nhất định xuất hiện biến cố, hơn nữa là đại biến cố!
Bằng không, cường giả Địa Thánh như Trần trưởng lão, làm sao có thể không ra được?
Bên Đại Thánh Đường, Hạng Tần cũng ngơ ngác nhìn Truyền tống môn, thật lâu không lời. Hắn đối với Giang Trần vẫn phi thường thưởng thức.
Thấy Giang Trần không có ra, tâm tình cũng cảm thấy không tốt.
Thế nhưng, những người khác của Đại Thánh Đường, nhất là Hạng Can trưởng lão, kiến thức Giang Trần yêu nghiệt, ngược lại trong nội tâm âm thầm có chút vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Giang Trần yêu nghiệt như vậy, không có đi ra, đối với Đại Thánh Đường mà nói, căn bản không phải chuyện xấu. Nhất là trên người Giang Trần, còn có nhiều Thiên cấp linh dược như vậy!
Giang Trần không ra, trong lúc vô hình đối với Đan Can Cung là một loại suy yếu.
Với tư cách đệ nhất tông môn của Vạn Tượng Cương Vực, người của Đại Thánh Đường, luôn không nguyện ý thấy đối thủ cạnh tranh cường đại.
Người của Tiêu Dao Tông càng không cần phải nói, chỉ thiếu chút nữa công khai vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Ngược lại là Vô Ngân trưởng lão từng có quan hệ với Giang Trần, thời điểm này lại nhíu mày, hiển nhiên cũng cảm thấy kỳ quặc.
Hắn cảm thấy Giang Trần kia không phải là người không có phúc duyên, sao có thể luân hãm trong Huyễn Ba Sơn không ra được?
Bất quá, Truyền Tống Trận đóng, nếu muốn mở ra lần nữa, chỉ có thể đợi ba mươi năm.