Đọc truyện Full

Chương 73

Những lời này của Diệp Bạch Tư dường như mang ý nghĩa lo lắng cho thân thể của hắn, tuy rằng anh chỉ lo cho cái chỗ ‘dùng được’ kia mà thôi.

Tuy nhiên, việc thuyết phục được người yêu chỉ bằng cách này không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, Đoàn Sâm chợt cảm thấy trên mặt mình tỏa ra ánh hào quang rực rỡ. Hắn đúng là rất ngoan, rốt cuộc cũng không thức khuya thêm lần nào, chỉ là ban ngày đi làm thì hắn sẽ tiếp tục mười năm quy hoạch của mình trong khoảng thời gian đó.

Nếu Diệp Bạch Tư đã nói hắn chỉ có một chỗ đáng khen thì điều đó chứng tỏ hắn cũng chỉ có mỗi một cái lợi thế này. Đoàn Sâm cần cù chăm chỉ dùng nó để phục vụ cho Diệp Bạch Tư.

Diệp Bạch Tư hết sức hài lòng, ngày nào anh cũng ngủ vô cùng ngon giấc.

Tuy rằng hiện tại Đoàn Sâm đang trong giai đoạn thử việc với anh, ngày nào cũng dính như keo không rời, thế nhưng Diệp Bạch Tư vẫn rất để ý đến thái độ của hắn đối với gia đình ở bên kia. Cũng may là Đoàn Sâm không khiến anh thất vọng, hắn sẽ định kỳ về nhà thăm bố mẹ cũng như các bậc trưởng bối.

Thứ Sáu tuần này, Đoàn Sâm trở về nhà.

Lúc Hứa Tâm Nguyệt bưng đồ ăn lên bàn, bà nhân tiện hỏi hắn: “Con với Diệp Diệp thế nào rồi?”

“Chẳng phải con đã kể hết với bố mẹ rồi sao.”

Đoàn Cao Sơn nói: “Ý của mẹ con là con khó có thể vượt qua được một tháng thử việc này đấy.”

Trong giọng nói già nua của Đoàn Vanh ẩn chứa một chút buồn bã: “Hình như con chỉ còn có ba ngày.”

Bàn tay của Đoàn Sâm khẽ run lên, trong lòng nung nấu như lửa đốt.

Dạo này hắn chẳng thể tập trung vào bất cứ việc gì do nỗi lo lắng này cứ xuất hiện theo thời gian. Tựa như chưa bao giờ lên được bờ với kỳ thi tuyển sinh sau đại học, thi vào đại học cũng không đạt điểm, tác giả phát hiện chưa có ai bình luận vào chương mới của mình… Vô cùng sốt ruột bất an.

Đoàn Cao Sơn hỏi hắn: “Con có vũ khí bí mật gì không?”

Hứa Tâm Nguyệt cũng hỏi: “Có còn giấu thủ đoạn khổng lồ nào không?”

Đoàn Vanh theo sau: “… Con nắm chắc được bao nhiêu phần trăm hả?”

Bọn họ giống như bậc cha mẹ hay hỏi ‘con thi được không’, khiến cho người ta cảm thấy phiền vô cùng.

Nếu đây thật sự là một kỳ thi thì tốt rồi, từ nhỏ Đoàn Sâm đã chẳng bao giờ gặp khó khăn khi đi thi.

Thế nhưng lần này hắn không đạt được thật.

Đoàn Sâm do dự một hồi mới chịu tiết lộ: “Con, con viết đơn xin kết hôn với em ấy…”

Đoàn Cao Sơn: “!”

“Không hổ là con trai bố, chính là phải như vậy, dứt khoát giải quyết đầu xuôi đuôi lọt.”

“Con biết cách dùng từ hả?” Hứa Tâm Nguyệt nói: “Đơn xin như thế nào, lấy ra mẹ xem rồi mẹ góp ý cho.”

—— Đoàn Anh Anh, anh đúng thật là một thằng nhóc to xác.

Trong đầu đột nhiên hiện lên giọng nói của Diệp Bạch Tư, Đoàn Sâm có chút quái dị dừng lại, hắn lạnh lùng nói: “Không cần đâu, con tự quyết định được rồi.”

“Con mà quyết định được cái gì hả? Đừng có chữa lợn lành thành lợn què, dùng giỏ tre mà múc nước thì thành công dã tràng đấy.”

“Công dã tràng còn đỡ, làm sao mà thành xôi hỏng bỏng không thì mất nhiều hơn được.”

Đoàn Sâm: “…”

Hắn cau mặt, lang thang giữa việc có nên nhờ bố mẹ góp ý giùm hay không.

Khi đối phó với Diệp Bạch Tư, hắn đã không thể bình tĩnh hay không hề sợ hãi lúc gặp sóng to gió lớn như trước nữa.

Gió mới thổi cỏ lay một chút đã hoảng loạn.

Cuối cùng, hắn quyết định không thể cho Diệp Bạch Tư cơ hội mắng mình nữa, quyết đoán nói: “Chuyện của con, con sẽ tự giải quyết.”

Đoàn Vanh mỉm cười, ông sờ râu bảo: “Con thông suốt rồi thì trong nhà không thể can thiệp được, cơ mà chuyện kết hôn này dù sao cũng là chuyện của cả hai bên, Cao Sơn à, hai đứa cũng phải bày tỏ một chút tâm ý mới đúng chứ?”

“Ý của bố là…”

“Hai đứa cũng viết đơn xin đi, ủng hộ một chút, biết đâu sang năm lại được bồng cháu đấy.”

Khi Đoàn Sâm từ nhà bố mẹ trở về, hắn lẳng lặng đặt văn kiện lên bàn ở vị trí dễ nhìn thấy. Diệp Bạch Tư vẫn chưa quay lại, Đoàn Sâm vào phòng tắm dọn dẹp một hồi, lúc hắn đi ra thì văn kiện vẫn không hề thay đổi.

Hắn giống như một người vợ đang chờ chồng về nhà, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Diệp Bạch Tư: “Em tăng ca sao?”

Tin nhắn được gửi đi, hắn cảm thấy thời gian như thể bị kéo dài vô tận. Đoàn Sâm kiên nhẫn đợi hồi lâu rồi cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện mới chỉ trôi qua có hai phút.

Đoàn Sâm ở trong nhà đi qua đi lại.

Vô cùng gian nan chờ thêm một lúc, khi nhìn lại lần nữa thì vừa qua được năm phút đồng hồ.

Diệp Bạch Tư vẫn không hồi âm.

Đoàn Sâm nhắn thêm một tin nữa: “Em ăn chưa?”

Thật sự là chờ đến mức nóng ruột, Đoàn Sâm không thể không đi tìm chuyện gì đó cho mình làm. Hắn gọt cam và táo, sau đó lại cắt thanh long và dưa hami, bắt đầu khắc hoa chán chê rồi mới quyết định bày ra một mâm hoa quả.

Sau khi bày biện xong xuôi, rốt cuộc hắn cũng được Diệp Bạch Tư trả lời tin nhắn: “Ăn rồi, em về trễ chút, anh ngủ sớm đi.”

Làm sao mà Đoàn Sâm có thể ngủ được.

Có điều đã biết được khi nào Diệp Bạch Tư trở về nên hắn cũng không sốt ruột nữa. Đoàn Sâm lại chuyển tờ đơn đến đầu giường, sau đó vào phòng làm việc tìm chuyện gì đó làm một lúc.

Khi Diệp Bạch Tư quay lại thì đã gần mười giờ. Đoàn Sâm bước ra khỏi phòng làm việc, hắn bắt gặp Diệp Bạch Ngọc đang đỡ anh vào nhà, đối phương nhìn thấy hắn thì trong mắt xẹt qua một màu sắc kỳ lạ, cậu nói: “Không ngờ anh lại được sống ở đây thật.”

Đối diện với Diệp Bạch Ngọc, Đoàn Sâm tự nhiên biết mình thấp hơn người ta một cái đầu. Hắn ừm một tiếng bước đến, vươn tay tiếp nhận Diệp Bạch Tư đang lắc la lắc lư, hỏi: “Sao cậu về đây, tối nay cậu ở lại à?”

“Vốn định là vậy.” Diệp Bạch Ngọc vẫn nhớ đến ân tình của hắn lần trước nên không hề đối chọi gay gắt với hắn, cậu bảo: “Nhưng mà thôi, có anh chăm sóc cho anh trai tôi rồi nên tôi cũng yên tâm. Trên xe còn một người nữa, tôi phải đưa người đó về.”

Đoàn Sâm vươn tay ôm lấy Diệp Bạch Tư, đối phương mềm nhũn ngã vào ngực hắn khẽ hừ một tiếng. Hai tay hắn vững vàng giữ chặt lấy Diệp Bạch Tư, hỏi: “Sao lại uống nhiều như vậy?”

“Chẳng phải là do giữa năm công ty đạt được chỉ tiêu sao, anh trai tôi vui nên dẫn mấy người kỹ thuật cốt cán đi nhậu một bữa, sẵn tiện cho nhau liên hệ và bồi dưỡng tình cảm luôn.”

“Em ấy sống thực tế vậy.”

“Anh trai tôi tốt tính nên ai cũng sẵn lòng đi theo anh ấy cả.” Diệp Bạch Ngọc cúi xuống cởi giày cho Diệp Bạch Tư, vừa mới lấy dép lê đặt bên chân thì bất ngờ bị anh đá một cước văng mất dép.

Diệp Bạch Ngọc tốt tính đi nhặt về, Diệp Bạch Tư đột nhiên bật cười, lại đá thêm một cái nữa.

Cậu bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, Diệp Bạch Tư cười híp mắt nhìn cậu, anh lắc đầu, mơ hồ không rõ: “Không, không mang đâu.”

Đoàn Sâm nói: “Dạo này em ấy hoạt bát lắm.”

“Tôi nhìn ra được.” Tâm trạng của Diệp Bạch Ngọc có chút phức tạp, tất nhiên là cậu cũng rất vui nếu anh trai mình hạnh phúc, thế nhưng, khi nghĩ đến điều khiến Diệp Bạch Tư vui vẻ lại chính là Đoàn Sâm thì trong lòng cậu chợt cảm thấy hơi khó chịu.

“Thôi, cậu đừng mang dép cho em ấy nữa, cứ giao cho tôi.” Thắt lưng của Diệp Bạch Tư rất linh hoạt, thân thể mềm mại muốn chết, lúc uống say lại mơ hồ có bộ dáng giống như bèo, Đoàn Sâm bảo: “Cậu đưa bạn mình về trước đi.”

Diệp Bạch Ngọc đứng lên, cậu nhìn Đoàn Sâm một hồi rồi nói: “Chỉ cần anh trai tôi vui thì tôi sẽ không ngăn cản, nhưng đây thật sự là lần cuối cùng đấy.”

Trong lòng Đoàn Sâm biết cậu có ý gì, hắn thành khẩn gật đầu: “Tôi biết.”

Trước khi rời đi, Diệp Bạch Ngọc lại nhìn thoáng qua Diệp Bạch Tư một cái, cậu nói với Đoàn Sâm: “Chăm sóc anh trai tôi cho tốt vào.”

Cậu vừa ra khỏi cửa thì Diệp Bạch Tư đột nhiên tiến lên một bước, sau đó anh vấp phải đôi giày dưới chân, lập tức cắm đầu xuống mặt đất.

Đoàn Sâm sợ đến độ vội vàng kéo anh một cái, thế nhưng tấm thảm trước cửa lại bất chợt trượt đi, hắn không kịp đề phòng, chỉ có thể ôm lấy Diệp Bạch Tư để ngã xuống trước anh một bước, dùng thân thể của mình làm đệm thịt cho đối phương.

Diệp Bạch Tư ngã vào người hắn đến choáng váng.

Bên ngoài, Diệp Bạch Ngọc vừa mới bước ra đã nghi hoặc lùi lại, cách một cánh cửa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không —— chuyện này!” Đoàn Sâm cố hết sức bình tĩnh lại. Hắn thật sự không dám thừa nhận rằng mình suýt chút nữa đã khiến anh trai cậu ngã xuống đất trong khi cậu chỉ vừa mới rời khỏi. Đoàn Sâm ôm lấy Diệp Bạch Tư, một tay chống người dậy nói: “Tôi chỉ bất cẩn đá cái ghế đẩu thay giày thôi, cậu mau đi đi.”

Diệp Bạch Ngọc lo lắng hỏi: “Anh làm được không đấy?”

“Tất nhiên là được rồi, cậu cứ yên tâm.”

Sau nhiều lần xác nhận cho chắc ăn, cuối cùng Diệp Bạch Ngọc cũng rời khỏi nhà Diệp, nhân tiện đóng cổng lại giúp hắn.

Đoàn Sâm nghe thấy tiếng đóng cửa mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn cúi đầu nhìn người nằm trong ngực mình.

Diệp Bạch Tư say rượu nhìn hắn vô cùng mông lung, thoạt nhìn rõ ràng là rất không tỉnh táo: “… Sao anh lại ở trong nhà của em?”

Rượu say nói lời thật lòng, trong lòng Đoàn Sâm lại là một đợt ớn lạnh.

Hóa ra Diệp Bạch Tư thật sự không chấp nhận hắn sao?

Hắn cau mày: “Em quên rồi hả, anh vẫn đang trong thời gian thử việc mà.”

“Không, hết rồi.”

“…” Sắc mặt Đoàn Sâm trầm xuống, hắn trịnh trọng nói: “Ngày kia mới chấm dứt.”

“Kết thúc rồi.” Diệp Bạch Tư nói: “Sớm, đã sớm, kết thúc rồi.”

Đoàn Sâm không thèm nói nữa, hắn ôm Diệp Bạch Tư đứng dậy. Diệp Bạch Tư lại đẩy hắn một cái, bị hắn mạnh mẽ bế lên vẫn đẩy, mơ hồ hỏi: “Anh, làm gì thế?”

Đoàn Sâm bế anh vào phòng ngủ, hắn đặt người nọ lên giường, sau đó cởi áo khoác cho anh, nói: “Thay quần áo trước đã.”

“Không thay…” Diệp Bạch Tư giãy dụa, thế nhưng vẫn bị hắn kéo áo khoác ra. Đoàn Sâm lại cởi đến áo len, vì là áo len chui đầu nên phải cởi hướng ngược lại, Diệp Bạch Tư trở thành một con ruồi không đầu, lung tung đập lấy hắn. Vất vả lắm mới cởi được áo len của anh ra, tóc anh biến thành tổ quạ, trên mặt cũng bị cổ áo xây xước thành những vết tích màu hồng.

Không biết là có bị đau không, đôi mắt anh có chút ươn ướt, vẻ mặt tủi thân nhìn hắn.

Trái tim của Đoàn Sâm thắt lại, hắn cúi xuống khẽ hôn anh một cái, Diệp Bạch Tư lập tức quay đầu trốn đi.

Đoàn Sâm giúp anh kéo áo vào trong, dỗ dành nói: “Quần áo toàn mùi rượu nên anh mới cởi ra cho em, đừng giận nào.”

Diệp Bạch Tư quay lưng đi chỗ khác.

Đoàn Sâm dừng lại, hắn vươn tay chạm vào anh: “Diệp Diệp à…”

Diệp Bạch Tư đập một phát lên tay hắn.

Đoàn Sâm đành phải đứng dậy, hắn vào phòng tắm lấy nước, chuẩn bị lau mặt cho anh.

Diệp Bạch Tư ngồi trên giường một hồi, đột nhiên nhìn thấy ở đầu giường có thứ gì đó. Anh nhìn chằm chằm một hồi, sau đó tóc tai bù xù bò tới, vươn tay cầm lên rồi vụng về phân biệt: “… Đơn, xin, kết, hôn.”

Đoàn Sâm trở lại đúng vào lúc nhìn thấy anh phất tay ném tờ đơn sang một bên, trong miệng lẩm bẩm: “Tên bịp bợm… ngu ngốc.”

Giấy tờ rơi tung tóe trên mặt đất.

Diệp Bạch Tư ngã xuống giường, anh vặn vẹo xoay người nhắm mắt lại.

Hai má ửng hồng, miệng hơi mím, hô hấp nhẹ nhàng, cũng không biết là đã ngủ hay chưa.

Đoàn Sâm bưng nước đi vào, hắn xả khăn ấm lau mặt cho anh, động tác vô cùng mềm mại. Diệp Bạch Tư cảm giác trên mặt có hơi ấm, anh lại vẫy tay lung tung: “Không cần.”

Đoàn Sâm nhìn anh, hắn hỏi: “Tại sao em lại không cần anh?”

“Không cần…” Diệp Bạch Tư lẩm bẩm, phát hiện thứ nóng rực kia lại dán lên mặt mình lần nữa thì lập tức đánh một cái: “Tránh ra.”

Đoàn Sâm thở hắt ra một hơi, hắn không cam lòng áp sát vào người nọ, kiềm chế nói: “Tại sao vậy, em nói cho anh biết đi, anh lại làm không tốt chỗ nào?”

Diệp Bạch Tư nhúc nhích, đột nhiên bị hắn nắm lấy cổ tay, anh sợ đến mức giật mình, mãnh liệt mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt lẫn khó hiểu: “Đoàn Sâm…”

“Em nói cho anh biết đi.” Đoàn Sâm nhẹ giọng: “Anh làm không tốt chỗ nào, em nói cho anh biết đi, được không?”

Lông mi của Diệp Bạch Tư khẽ động, anh nói: “Được, được.”

“Vậy em nói đi.”

Diệp Bạch Tư nhìn Đoàn Sâm một lúc, trong đầu hỗn loạn một cục: “Nói, cái gì?”

“Em nói đi, anh đã làm gì khiến em không hài lòng? Em không thể như vậy được… Lần nào em cũng thế, không nói lời nào đã kết án tử cho anh, Diệp Bạch Tư à…” Đoàn Sâm tràn đầy khẩn cầu: “Em không thể như vậy được, ít nhất em phải… nhắc nhở anh một tiếng chứ, đúng không?”

Diệp Bạch Tư cố gắng suy nghĩ một lúc, anh muốn bắt kịp với suy nghĩ của đối phương, sau đó phát hiện: “Không được… Em, em muốn đi ngủ.”

“Diệp Diệp…”

“Ngủ.” Diệp Bạch Tư bắt đầu thấy phiền, anh nhấc chân đá hắn một cước, chau mày nói: “Phải ngủ.”

Đoàn Sâm nhắm mắt lại một chút, sau đó hắn lấy chăn đắp cho anh. Cũng không biết Diệp Bạch Tư bị làm phiền như thế nào, sau khi được buông ra vẫn chau mày thêm một lúc rồi mới dần dần thả lỏng.

Đoàn Sâm ngồi ở mép giường, hồn bay phách lạc mà nhìn anh.

Hắn không biết mình đã ngồi bao lâu, cảm giác mát lạnh của đêm khuya dần ảnh hưởng đến cả thân thể, hắn rùng mình một cái, lúc này mới nhận ra trời đã sang thu.

Tờ đơn của người nhà Đoàn vẫn nằm rải rác trên mặt đất như cũ, còn có mười năm quy hoạch mà hắn vắt óc thực hiện.

Hắn ngồi xổm xuống, mỗi lần nhặt một tờ giấy giống như tiêu hao rất nhiều sức lực.

Tủi thân, tức giận, hối hận, không cam lòng, khiến cho trái tim hắn giống như bị dao cắt.

Chẳng lẽ, có một số người một khi đã đánh mất thì không thể có lại được nữa sao?

Đoàn Sâm biết rất rõ rằng đây là cơ hội cuối cùng của mình.

Lúc này đây, nếu Diệp Bạch Tư không cần hắn nữa thì anh thật sự sẽ chẳng bao giờ cần hắn nữa.

Thế nhưng trong tiềm thức hắn vẫn đang hi vọng, hi vọng rằng Diệp Bạch Tư chẳng qua chỉ đang say nên mới nói mê sảng.

Hắn sắp xếp lại những tờ đơn xong xuôi, cố gắng ghép những mảnh vỡ trái tim lại, sau đó trở về ghé vào đầu giường của Diệp Bạch Tư, trải qua một đêm không hề chợp mắt.

Nửa đêm, Diệp Bạch Tư tỉnh dậy.

Ánh đèn nơi đầu giường lờ mờ, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật trong phòng mà không bị chói.

Diệp Bạch Tư đau đầu xoa xoa trán, anh mơ hồ nhớ ra cái gì đó, thuận tay sờ sờ bên người… Một khoảng không lạnh lẽo.

Tên Đoàn Sâm này lại chạy đi đâu rồi?

Anh nhắm mắt lại một chút, sau đó quay mặt định xuống giường, lại đột nhiên bị một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm khiến cho kinh hãi.

Một tiếng thét hoảng sợ kẹt lại trong cổ họng.

Men say còn sót lại biến mất tăm, sau lưng Diệp Bạch Tư đổ mồ hôi lạnh toát.

Anh cảm thấy đau đầu như bị kim châm, bất chợt ngồi dậy đá vào bả vai của Đoàn Sâm một cước: “Anh điên rồi hả?!”

Đoàn Sâm bị đá cũng không hề cử động, hắn vẫn yếu ớt nhìn anh chằm chằm: “Diệp Diệp…”

Diệp Bạch Tư đã nhận ra chuyện gì đó, sau một hồi sững sờ thì bò qua, chống cằm lên ga giường. Bốn mắt nhìn nhau, anh hỏi: “Đoàn Anh Anh, anh… ầm ĩ chuyện gì vậy?”

Không hỏi thì không sao, vừa hỏi thì Đoàn Sâm đã khó chịu đến mức không biết làm thế nào. Hắn khịt khịt mũi, cố gắng đấu tranh cho quyền lợi của mình: “Anh còn ba ngày thử việc mà.”

“Hai ngày.” Diệp Bạch Tư liếc nhìn đồng hồ báo thức, sửa đúng lại: “Bây giờ là bốn giờ sáng rồi.”

“… Vậy em cũng không được loại bỏ anh trước thời hạn chứ.”

“Em loại anh trước hồi nào?” Diệp Bạch Tư nói: “Em…”

Anh đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vẻ mặt chợt tỉnh ngộ.

Rượu say nói lời thật lòng, vì vậy không được uống rượu bừa bãi.

Đoàn Sâm cụp mi nói: “Tuy rằng em đơn phương chấm dứt thời gian thử việc của anh, thế nhưng chẳng phải em nói em coi trọng phương diện kia của anh à? Trước khi em tìm thấy mái ấm tiếp theo thì em hoàn toàn có thể tiếp tục sử dụng anh đó.”

“… Bộ em cặn bã như vậy sao?”

“Ý của anh không phải vậy.” Đoàn Sâm tỏ vẻ hèn mọn: “Ý anh là anh bằng lòng làm lốp dự phòng của em cả đời… chỉ cần em thỉnh thoảng liếc nhìn anh một cái là được.”

“…”

Sau một hồi yên tĩnh, Diệp Bạch Tư chống cằm lên ga giường, anh nghiêng người về phía hắn, thăm dò hỏi: “Thật sao?”

Đoàn Sâm nuốt xuống toàn bộ tủi thân, vờ ra vẻ kiên cường: “Thật.”

“Vậy thì tốt.” Diệp Bạch Tư nói: “Em sẽ ăn ngay nói thật vậy.”

“… Em có muốn xem lại tờ đơn không?” ‘Cái chết’ đến trước mắt, Đoàn Sâm vẫn cố gắng giãy dụa: “Bên trong có cả chữ ký của bố mẹ và ông nội anh đó.”

“Bố mẹ anh…” Diệp Bạch Tư lại cảm thấy đau đầu, anh đứng dậy bật đèn lên, phụng phịu nói: “Mang đến đây.”

Đoàn Sâm đưa cho anh tập văn kiện đã được sắp xếp lại.

Diệp Bạch Tư ngồi xuống, lúc này anh mới nhận ra hắn đang ngồi xổm ở đầu giường, lúc nãy còn khoanh hai tay lên, đặt cằm lên cánh tay, gợi anh nhớ đến một chú chó bự đang nhìn chằm chằm đợi chủ nhân mình thức giấc.

Không đành lòng đả kích hắn, anh nhận lấy tờ đơn, nhìn thoáng qua đơn của bố mẹ cũng như ông nội Đoàn.

Đoàn Anh Anh này cũng thật là.

Đoàn Cao Sơn và Hứa Tâm Nguyệt thật sự không chiều hắn đến phế là không chịu nổi, để giúp con trai mình theo đuổi người ta mà không cần cả mặt mũi.

Nhìn cái gì viết ở trên này, thương con dâu, thương cháu trai, còn có cái gì mà nếu không làm được thì hai vợ chồng cùng nhau đi quét đường…

Đoàn Vanh còn kỳ quái hơn.

Vì Đoàn Sâm mà thề độc, nếu Đoàn Sâm không thể làm được nhiều điều hắn ghi trong đơn thì ông sẽ chết đói.

Diệp Bạch Tư càng xem càng đen mặt, anh thẳng thừng xé đơn của bố mẹ ông nội hắn ra ném vào mặt Đoàn Sâm, giống như đại công tử Đoàn từng ném kế hoạch vào mặt nhân viên vậy.

Anh giữ lại tờ của Đoàn Sâm, nói: “Đoàn Anh Anh, em cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu không làm được nữa… thì cút đi càng xa càng tốt cho em.”

Đoàn Sâm cầm những mảnh giấy kia như vừa lên thiên đàng vừa xuống địa ngục, hắn đột nhiên nhảy dựng lên bảo: “Anh, anh còn có cơ hội thật sao?”

Diệp Bạch Tư tức giận không muốn để ý đến hắn, anh bước xuống giường, Đoàn Sâm lập tức sán lại, hắn lấy lòng hỏi: “Em muốn làm gì, anh có thể làm giúp em.”

“Em-muốn-đi-toilet.”

“… À.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full