Đọc truyện Full

Chương 140-2: Hoàn chính văn

Ba ngày sau, Cổng Phá Trần giăng đèn kết hoa, vui mừng tiếp đón khách khứa từ khắp mọi miền tới tham dự lễ lập khế ước.

Một số vị khách không hiểu rõ tình hình còn cảm thấy Giáng Dạ Chân nhân và Hàn Diễn Tiên Tôn chắc chắn là cặp xứng đôi nhất trong năm nhánh Thần Phong, hơn nữa ngày xưa hai người từng rất thân thiết, nay lại càng thân thêm. Ải Phong Nguyệt và Cổng Phá Trần liên hôn, có thể nói là chuyện vui hàng đầu của năm nhánh Thần Phong suốt trăm năm nay! Hôm nay được chứng kiến sự kiện rầm rộ thế này, quả là có phúc ba đời!

Chỉ riêng Ải Phong Nguyệt là mặt mũi lầm lì, người khác tới chúc mừng, họ cũng đáp lại bằng bản mặt lạnh te, qua loa cho xong chuyện. Dù sao họ đều không tin Chưởng môn nhà mình lại tự dưng chạy đi lập khế ước với Vi Hàm Dạ mà không thông báo tiếng nào. Thẩm Tam Xuyên mà gạt họ đi lấy ai, thì chỉ có thể là lấy Lục Lâm Trạch thôi!

Những kẻ khác, hoàn toàn không xứng với ngài!

Trước khi tới đây, họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần đi cướp cô dâu rồi!

Giờ lành đã điểm, người dẫn tiệc hô hào mọi người vào chỗ!

Thẩm Tam Xuyên nhìn bộ đồ cưới đỏ thẫm vô cùng hoa lệ của mình, đứng bất động tại chỗ.

Vi Hàm Dạ đứng cạnh đó, cũng vận áo đỏ tương tự, cười vươn tay với anh chàng.

Vi Hàm Dạ còn bắt Uyên Quang chui vào cơ thể anh chàng để kiểm soát anh chàng!!!

Dưới sự áp chế của Uyên Quang, anh chàng máy móc đưa tay ra đặt vào bàn tay Vi Hàm Dạ. Chỉ một động tác đơn giản vậy thôi, mà anh chàng đã tức run cả người!

Vi Hàm Dạ thì thầm: “Ta cũng cực chẳng đã mới phải làm vậy. Dù sao bao nhiêu khách khứa tới tham dự tiệc cưới của hai ta, Tiên Tôn đừng làm hỏng lễ nghĩa.”

Thẩm Tam Xuyên cúi đầu cắn chặt răng. Anh chàng bị Vi Hàm Dạ cầm tay, mỗi bước đều như phải kéo đá tảng nặng ngàn cân.

Vi Hàm Dạ dắt anh chàng xuyên qua đám đông dự lễ. Mọi người trong Ải Phong Nguyệt vừa thấy Thẩm Tam Xuyên xuất hiện thì đồng loạt cảnh giác đứng bật dậy!

Ngay khi Vi Hàm Dạ sắp dẫn dắt Thẩm Tam Xuyên cử hành nghi lễ lập khế ước, một tiếng hô hụt hơi chợt vang lên ngoài cửa:

“Uyên Quang, quay lại đây!”

!!!

Uyên Quang trong người Thẩm Tam Xuyên lập tức chấn động mãnh liệt, sau đấy vô số ánh chớp đan chéo. Uyên Quang phi ra khỏi cơ thể anh chàng chỉ trong nháy mắt, bay thẳng về tay thiếu niên mồ hôi dầm dề đứng ngoài cửa!!!

Vô số dòng điện đan xen quanh thiếu niên, nhưng cậu ta không hề hấn gì. Vào giờ khắc này, Uyên Quang càng tỏa hào quang chói lòa hơn trong tay cậu!

Sao lại thế này? Thiếu niên ấy là ai, mà lại khiến Uyên Quang nhận chủ lần nữa?!

Vô lý, chuyện này không thể xảy ra được!

Cùng lúc đó Thẩm Tam Xuyên lại triệu hồi Ứng Kiếp về. Ứng Kiếp bị nhốt trong địa lao của Cổng Phá Trần rơi rớt tan tác, rồi rời khỏi Lục Lâm Trạch, lại nhập từ trăm mảnh thành một thể duy nhất, phá tan địa lao bay về tay Thẩm Tam Xuyên!

Hai thanh Thần Khí đã không thuộc về một mình Hàn Diễn Tiên Tôn nữa. Khả năng giữ thế cân bằng của Phách Gia Ẩn Hồn buộc phải biến mất!

Nhưng hình như thiếu niên kia sắp không chịu nổi sức mạnh của Uyên Quang, chẳng những mặt mũi trắng bệch, mà cơ thể cũng lảo đảo như sắp ngã!

Tất cả mọi người trong Ải Phong Nguyệt đều căng thẳng hô to: “Minh Sơ!”

Ai nấy đều muốn phi thân cấp tốc tới đỡ thiếu niên, nhưng đúng lúc này, một đóa Nghiệp Liên tím đen bỗng nở rộ dưới chân thiếu niên, đỡ lấy cậu thật chắc chắn. Sau đấy, ai đó ôm cậu, dùng linh lực ổn định lại sức mạnh của Uyên Quang trong cơ thể thiếu niên.

Mọi người cả kinh, họ đều nhận ra kẻ đang ôm thiếu niên là Tông chủ của Tông Long Dã, Yển Ma Chân quân năm xưa – Hoang Tịch!

“Con dâu, chúng ta không tới quá muộn chứ?”

Thẩm Tam Xuyên cầm Ứng Kiếp trả lời: “Hoang sư huynh chọn giờ chuẩn nhỉ, chậm thêm tẹo nữa là con bái đường rồi! Người suýt mất con dâu đấy nhé.”

Vi Hàm Dạ nhìn thiếu niên được Hoang Tịch ôm trong lòng. Toàn bộ mọi người trong Ải Phong Nguyệt đều lo lắng quây quanh cậu ta, ríu rít hỏi “Minh Sơ, đệ sao rồi?”, “Minh Sơ, có nặng lắm không?”. Hốt hoảng y như con mình gặp chuyện gì vậy.

“Hóa ra Vu Nguyệt Thượng nhân không chết sao?”

Thẩm Tam Xuyên lạnh lùng nói: “Đó là đồ đệ của ta.”

Đồ đệ? Làm sao Thần Khí có thể dễ dàng nhận kẻ khác làm chủ được, trừ phi đấy là chủ nhân ban đầu của nó.

Thiếu niên này chắc chắn là Vu Nguyệt Thượng nhân năm xưa.

“Ồ.” Vi Hàm Dạ không để ý đến thiếu niên kia nữa, mà chuyển qua găm chặt mắt vào Thẩm Tam Xuyên trước mặt mình, “Không ngờ chỉ còn thiếu một bước.”

Thẩm Tam Xuyên lắc đầu mà rằng: “Ta đã nói từ trước rồi, ngươi làm vậy chỉ vô nghĩa thôi.”

“Vô nghĩa với ngài thôi; chứ với ta, thì ý nghĩa lớn lao vô cùng.” Phách Gia Ẩn Hồn lại xuất hiện trong tay chàng ta lần nữa. Chàng ta còn chưa kịp ra tay, toàn thân đã bị những sợi dây leo trói nghiến, gai ngược trên dây leo lập tức cắm phập vào cơ thể chàng ta…

Long khí trên Phách Gia Ẩn Hồn dường như cũng cảm nhận được sự uy hiếp, nó biến ra ánh vàng giúp Vi Hàm Dạ ngăn đòn tấn công của Tức Ảnh!

Vi Hàm Dạ lui về sau vài bước, những vết tích máu me be bét vì bị Tức Ảnh đâm chọc đã phủ kín hai chân!

Lục Lâm Trạch ôm vết thương đang không ngừng tự chữa lành, xuất hiện trước mắt mọi người, mặt đầy vẻ quạu cọ: “Ta vất vả lắm mới lừa được cốt truyện, suýt đi tong cái mạng vì ngươi!

“Nhưng cũng nhờ phúc của ngươi, nên Ứng Kiếp đã thanh lọc hoàn toàn ma khí trong cơ thể ta, sau này ta không phải sợ bị nó khống chế nữa!”

Hắn đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên, quan tâm hỏi: “Sư huynh, không sao chứ?”

Thẩm Tam Xuyên lắc đầu, cẩn nhận nhấc tay Lục Lâm Trạch lên xem xét vết thương do bị Uyên Quang đâm xuyên người của hắn. Nhưng thấy vô số mầm Tức Ảnh đang nỗ lực kiên cường chữa trị, anh chàng lại thở phào nhẹ nhõm!

“Ta đã rất lo cho đệ đấy.”

Lục Lâm Trạch nắm lấy tay anh chàng, nét mặt tràn ngập mừng vui: “Đệ cũng thế.”

Thấy hai người thắm thiết tình nồng, Vi Hàm Dạ lạnh lùng nói: “Hàn Diễn Tiên Tôn, ta đã nói rồi, ngài phải xuống địa ngục cùng ta! Nếu đã không chiếm được, thì chết chung đi!”

Dứt lời, chàng ta phi thanh Phách Gia Ẩn Hồn đi. Long khí trên thân kiếm lập tức bùng lên, nó rít gào đổ ập về phía hai người. Thẩm Tam Xuyên đẩy Lục Lâm Trạch ra, nói: “Vết thương của đệ còn chưa lành, để ta lên cho!”

Lục Lâm Trạch cũng chẳng chối từ, thật sự chỉ đứng ngoài lề quan sát. Một lát sau, Hoang Tịch đi đến đứng cạnh hắn, gã nhìn vết thương của hắn, bảo: “Có bị thương nặng lắm đâu, ta mà tới muộn tẹo nữa là sẹo lành hết ráo rồi.”

Lục Lâm Trạch nói: “Đừng nói linh tinh, con còn bận dựa hơi vợ nữa!”

Hoang Tịch cười khà khà: “Con dâu ta lợi hại như thế, mi đúng là chỉ xứng chui gầm chạn.”

Lục Lâm Trạch nhìn Minh Sơ đang bị mọi người trong Ải Phong Nguyệt vây quanh, cảm thán: “Đúng là sư tôn có khác, mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã từ số không tròn trĩnh lên thẳng cấp 5 Ngự Khí. Con còn tưởng có nhanh cũng phải mấy tháng cơ.”

Hoang Tịch nghiêm trang nói: “Nếu theo tốc độ bình thường thì cần mấy tháng thật, nhưng cục vàng nhà ta sốt sắng đi cứu đồ đệ, nên phải tìm lối tắt.”

Lục Lâm Trạch nhướng mày: “Lối tắt gì mà nhanh thế?”

Hoang Tịch bật cười, không e dè nói: “Mỗi ngày cần cù chăm chỉ song tu với ta.”

Lục Lâm Trạch: “…”

Sau đó hắn im re không nói gì, giơ ngón cái lên.

Ba luồng long khí này là hóa thân của ba huyết hồn hoàng tộc họ Thương đã chết thảm dưới kiếm Phách Gia Ẩn Hồn, quả nhiên chất chồng oán hận, vô cùng hung hãn. Chúng cuộn xoắn trong không trung, liên tục tấn công Thẩm Tam Xuyên! Thẩm Tam Xuyên không còn phải lo toan gì, tất nhiên không sợ ba luồng long khí ấy. Anh chàng đánh lại chúng bằng Ứng Kiếp, càng đấu càng dũng mãnh. Trước những đòn tấn công dồn dập của anh chàng, ba luồng long khí bắt đầu yếu dần, mỗi lúc một nhạt đi!

Khi mọi người cho rằng Thẩm Tam Xuyên sắp toàn thắng, thì anh chàng chợt cảm nhận được một nguồn sức mạnh đang rình rập mình, nhưng anh chàng quan sát bốn phía mà vẫn chẳng phát hiện gì. Trước khi hoàn toàn biến mất, ba luồng long khí đột ngột đổ ập về phía Thẩm Tam Xuyên. Thẩm Tam Xuyên lấy Ứng Kiếp che ngực toan cản chúng lại, nhưng đột nhiên bị thứ gì đó đâm sầm vào lưng, mất thăng bằng ngã xuống!

“Sư huynh, cẩn thận!” Lục Lâm Trạch luôn quan sát Thẩm Tam Xuyên vội rảo bước lên đỡ anh chàng. Thẩm Tam Xuyên vừa ngã vào lòng hắn là phun ra một búng máu, sau đấy nhíu mày nói, “Có một lực vô hình, mạnh lắm…”

Lục Lâm Trạch ôm anh chàng: “Ở đâu, sao đệ không thấy?”

“Nếu không nhìn thấy, thì là ẩn hồn…”

Anh chàng còn chưa kịp nói dứt câu, thì đã cảm nhận được nguồn lực kia xông về phía mình, nhưng hoàn toàn không nhận biết được phương hướng của nó. Đúng thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một người vọt tới trước mặt họ, chắn cho anh chàng đòn gần như trí mạng kia!

Thân thể Vi Hàm Dạ bị sức mạnh vô hình ấy xuyên thủng hoàn toàn. Chàng ta lảo đảo ngã xuống, nhìn Thẩm Tam Xuyên đang nằm trong lòng Lục Lâm Trạch, nói: “Thẩm huynh, Phách Gia Ẩn Hồn… rốt cuộc không thể uy hiếp huynh nữa…”

Thẩm Tam Xuyên trợn tròn mắt, không hiểu vì sao Vi Hàm Dạ mới nãy còn thề thốt đòi kéo mình xuống địa ngục chung, giờ lại đột nhiên chắn đòn hộ mình: “Tại sao huynh lại…”

Vi Hàm Dạ nở nụ cười, máu tươi lan tràn khắp miệng: “Ngay lần đầu gặp ta đã nói với huynh rằng, ta sẽ không bao giờ làm điều gì gây bất lợi cho huynh…”

Minh Sơ đã dần thích ứng với Uyên Quang trong cơ thể, đi tới cạnh mấy người. Y nhìn Vi Hàm Dạ chắc chắn sẽ phải chết, mở miệng nói: “Phách Gia Ẩn Hồn có khả năng giữ thế cân bằng của trời đất, một khi thức tỉnh, nó nhất định phải giết kẻ đã phá vỡ cân bằng thì mới có thể dừng lại. Hắn sử dụng cấm thuật rút hồn khống chế Phách Gia Ẩn Hồn, có lẽ cũng là để cứu con.”

Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc nói: “Để cứu con ư?”

Minh Sơ gật đầu: “Trước khi long khí tiêu tan, hắn có thể khống chế Phách Gia Ẩn Hồn không giết con. Nhưng một khi long khí biến mất sạch sẽ, điều ấy có nghĩa hắn không còn sức mạnh kiểm soát Phách Gia Ẩn Hồn nữa… Thầy không rõ có phải hắn cố tình không, vì việc vận dụng cả ba món Thần Khí cùng lúc cũng bị Phách Gia Ẩn Hồn coi là phá vỡ quy luật, phải đánh chết. Hắn chặn đòn này cho con, coi như đã hoàn thành sứ mệnh giết kẻ phá luật của Phách Gia Ẩn Hồn, bởi vậy nó sẽ không còn uy hiếp được con nữa…”

Nhớ tới lời Thương Viêm nói trước lúc chết, Thẩm Tam Xuyên lập tức ngộ ra ngay. Vi Hàm Dạ làm những chuyện này, hóa ra là vì đã quyết tử!

“Thẩm huynh, xin lỗi… thật ra ta biết huynh và Tôn thượng mới là một cặp trời sinh… Nhưng ta chỉ, không nuốt trôi nổi cục tức hồi Núi Phù Linh, muốn được thấy huynh mặc áo cưới vì ta trước khi ta chết…” Chàng ta khó nhọc mở mắt ra, ngắm Thẩm Tam Xuyên mặc đồ cưới đỏ lộng lẫy nao lòng người, dòng lệ nhuộm máu đã dâng lên trong mắt, “Hiện giờ, ta đã mãn nguyện, có thể an tâm ra đi rồi…”

Thật ra từ đầu chí cuối quả thực Vi Hàm Dạ chưa từng làm anh chàng xây xát gì, luôn đối xử theo khuôn phép. Lần duy nhất chàng ta mất bình tĩnh, là lúc thấy hai người ở bên nhau tại Núi Phù Linh. Sau khi bị Thương Viêm lừa gạt, tìm ra Phách Gia Ẩn Hồn, chàng ta đã biết khả năng hành pháp này sẽ tìm cách giết Thẩm Tam Xuyên. Để ngăn cản Phách Gia Ẩn Hồn uy hiếp Thẩm Tam Xuyên, chàng ta đành phải dùng đến cấm thuật câu hồn, giết ba kẻ ác độc nhất trong hoàng tộc họ Thương, tính chuyện chờ tới khi ba luồng long khí này biến mất, sẽ chặn đòn trí mạng cho Thẩm Tam Xuyên…

Trước đó, chàng ta chỉ mong được ở bên Thẩm Tam Xuyên lâu thêm chút ít, nên mới cầm tù Lục Lâm Trạch bằng Ứng Kiếp, kiểm soát Thẩm Tam Xuyên bằng Uyên Quang…

Thẩm Tam Xuyên bóp cánh tay đang che chở trước người mình của Lục Lâm Trạch, giọng hơi nghẹn ngào: “… Huynh tội gì phải thế?”

“Chính ta đã tìm ra Phách Gia Ẩn Hồn, nó muốn hại huynh… dẫu có phải trả giá bằng tính mạng mình, ta cũng quyết… bảo vệ huynh chu toàn…”

Chàng ta không nỡ để người thương chịu khổ, nên đành làm khổ bản thân. Dẫu phải chịu đớn đau, nhưng cuối cùng đã cứu được người ấy…

Hơi thở của Vi Hàm Dạ dần mất đi độ ấm: “Thẩm huynh, mong rằng huynh và Tôn thượng mãi mãi đồng lòng, răng long đầu bạc… Kiếp này, kiếp này không còn… bất kỳ gió mưa nào nữa…”

Lời chúc phúc còn chưa nói hết, chàng ta đã nhắm mắt lại rồi.

Mấy tháng sau.

Nữ đế đầu tiên của hoàng tộc họ Thương chính thức đăng cơ. Vị nữ đế này anh dũng uy phong, thủ đoạn sắc bén, phóng khoáng cởi mở, vừa lên ngai vàng là lập tức hủy bỏ cả đống điều khoản ngang ngược của tiên đế ngày xưa, sau đấy tiến hành một cuộc cải cách lớn, tự mình chấp chính, tạo phúc cho dân. Suốt một thời, bốn bể đều phục, vạn dân kính yêu!

Năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát đã ký thỏa thuận y như lời Hàn Diễn Tiên Tôn, bỏ thù làm bạn. Sự ra đời của cơ quan tư pháp ba châu năm nhánh đã giảm thiểu được rất nhiều mâu thuẫn không dứt giữa hai bên! Nhận được sự tôn trọng và tin cậy của tất cả ma tu và tiên tu!

Ải Phong Nguyệt, các Lâm Uyên Thủy.

“Sư huynh, đệ thấy hiếm lắm mới có dịp huynh rảnh rỗi, chi bằng mình đi hưởng tuần trăng mật nhé?” Lục Lâm Trạch cười, kéo tay Thẩm Tam Xuyên lại gần, hôn một cái vẫn chưa thỏa mãn, lại hôn cái nữa.

Thẩm Tam Xuyên tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Còn tuần trăng mật nữa, chúng ta lấy nhau từ đời tám hoánh nào rồi?”

“Vừa xong tiệc cưới của huynh với đệ ở Ải Phong Nguyệt còn gì?”

Thẩm Tam Xuyên thỏa hiệp: “… Được rồi, đệ muốn đi đâu?”

“Đến Lang Hoàn Ỷ Nguyệt đi, nhờ Hệ Thống huynh tạo ảo cảnh. Đệ muốn thấy thế giới ngày xưa của sư huynh… À, đúng rồi, gọi cả cha già nhà đệ với Minh Sơ đi cùng nữa, chắc phải thú vị lắm!”

“Đệ muốn ngắm nhìn thế giới của ta ư?”

Lục Lâm Trạch ngoan ngoãn gật đầu: “Hệ Thống huynh, được chứ?”

【 Hệ thống: Có Nghiệp Liên, thì tạo ảo cảnh không thành vấn đề đâu! Hê hê hê 】

Lục Lâm Trạch vui vẻ nói: “Vậy mai chúng mình đi đón họ, rồi đi chung nhé!”

Thẩm Tam Xuyên bảo: “Nếu đệ đã muốn đi như thế, sao không xuất phát hôm nay luôn, giờ mới là buổi sáng mà?”

“Hôm nay không được,” hắn nói xong thì bế thốc Thẩm Tam Xuyên lên, thì thầm bên tai anh chàng, “Hôm nay chúng ta còn phải tiếp tục động phòng!”

Thẩm Tam Xuyên lập tức đỏ mặt: “Đệ! Mau thả ta xuống, ta không ra khỏi các Lâm Uyên Thủy mấy ngày rồi, còn thế này nữa…”

Thì sẽ bị đám người trong Ải Phong Nguyệt cười chê đến chết mất!

“Không được không được, hôm nay mình làm là để chúc mừng đôi ta rốt cuộc cũng HE, có cái kết viên mãn! Sư huynh không được chạy!”

“Hôm qua đệ cũng nói thế!”

“Hả? Sao đệ không nhớ nhỉ! Chắc chắn sư huynh nhớ lộn rồi!”

“Lục Lâm Trạch đệ đúng là không biết xấu hổ!”

“Vâng vâng, đúng ạ! Đệ không biết xấu hổ đâu!”

“Ưm… Từ từ, đừng xé áo… quần cũng không được… đệ… đồ mất nết!!!”

… Không lâu sau.

【 Hệ thống: +30 】

【 Hệ thống: +50 】

【 Hệ thống: +100 】

【 Hệ thống: +50 】

【 Hệ thống: +200 】

【 Hệ thống: +200 】

【 Hệ thống: +100 】

【 Hệ thống: +200 】

Lục Lâm Trạch thở hổn hển: “Hệ Thống huynh, tắt tiếng cộng điểm đi.

“Sư huynh sẽ xấu hổ đó.”

【 Hệ thống: Được thôi 】

“Ta… thèm vào mà xấu hổ…”

“Vậy sư huynh lên trên nhé?”

“Lên thì lên!”

[HẾT CHƯƠNG 140]

[HOÀN THÀNH PHẦN CHÍNH]

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full