Edit & Beta: Đoè
"Cô Tôn biết mẹ cháu ạ?" Ninh Chu nghi ngờ nói.
Trong trí nhớ của Ninh Chu, Trương Dao là thư ký của Ninh Trường Hùng. Sau khi sinh cậu bà trở thành nội trợ toàn thời gian, bà chỉ là một nội trợ bình thường, làm sao có thể có quan hệ gì với giới giải trí?
Tôn Bội Dung: "Mẹ cháu không nhắc gì đến cô với cháu sao? Hai bọn ta cùng ra mắt trong bộ phim của đạo diễn Quách."
Lúc này Ninh Chu mới biết Tôn Bồi Dung đã nhận nhầm người: "Cô Tôn nhận nhầm người rồi ạ. Mẹ cháu không phải người trong giới giải trí, cũng chưa từng đóng phim."
Tôn Bội Dung kinh ngạc, "Cái gì? Mẹ cháu không phải Úy……"
Còn chưa nói xong thì Quách Khánh Thụy đã gọi cô từ xa: "Bội Dung, qua đây chút."
Tôn Bội Dung đành phải đi trước nhưng vẫn có hơi không nỡ, thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn Ninh Chu.
Cô đi đến trước mặt Quách Khánh Thụy, ánh mắt vẫn nhìn Ninh Chu nhưng lại hỏi Quách Khánh Thụy: "Đạo diễn Quách, cái người trẻ tuổi tên Ninh Chu kia có phải là……"
"Không phải." Quách Khánh Thụy không đợi cô nói xong đã trả lời: "Mẹ của Ninh Chu họ Trương."
"Sao có thể?" Tôn Bội Dung không thể tin được: "Nhìn họ giống nhau đến vậy mà, cháu còn tưởng rằng đạo diễn Quách ngài để cho một sinh viên còn cho tốt nghiệp đóng vai Thịnh Dận Lễ là vì mẹ cậu ấy."
Chính vì đã hợp tác với Quách Khánh Thụy nhiều lần nên Tôn Bội Dung biết rõ hơn ai hết Quách Khánh Thụy những năm gần đây rất kén chọn diễn viên và hiếm khi dùng những người mới có ít kinh nghiệm. Cô rất ngạc nhiên khi nghe tin nam diễn viên đóng Thịnh Dận Lễ vẫn đang là sinh viên của Học viện Điện ảnh, vì sao lần này Quách Khánh Thụy lại phá lệ?
Mãi cho đến hôm nay nhìn thấy Ninh Chu, Tôn Bội Dung mới biết được vì sao Quách Khánh Thụy phá lệ. Bởi vì Ninh Chu là con trai của người kia, có lẽ Quách Khánh Thụy mang theo suy nghĩ muốn bù đắp.
Nhưng cuối cùng Quách Khánh Thụy lại nói cho cô biết Ninh Chu không phải con trai của người đó, bọn họ chỉ là giống nhau mà thôi.
Vậy tại sao Quách Khánh Thụy lại chọn Ninh Chu?
"Đừng suy nghĩ nhiều, ta để cậu ấy đóng vai Thịnh Dận Lễ chỉ vì cậu ấy phù với với vai diễn này." Quách Khánh Thụy biết giờ có nói gì cũng vô ích, ông nói thẳng: "Khi nào quay cháu sẽ biết."
Nếu Quách Khánh Thụy đã nói như vậy, Tôn Bội Dung cũng không thể nói thêm gì nữa, nhưng lúc rời đi cô vẫn không khỏi nhìn về phía Ninh Chu.
Ninh Chu đúng lúc ngẩng đầu lên, cậu lễ phép gật đầu với cô.
Tôn Bội Dung có hơi ngại ngùng nhưng vẫn mỉm cười.
Giống, thật sự là quá giống.
Nếu Ninh Chu là con gái, chắc chắn sẽ như được đúc từ một khuôn ra.
Chỉ là trên đời này như thế nào sẽ có như vậy xảo trùng hợp đâu?
Vừa đúng tuổi hai mươi, nét mặt giống nhau đến bảy tám phần.
Quách Khánh Thụy không có lý do gì để nói dối, vậy thật sự là trùng hợp sao?
Tôn Bội Dung càng nghĩ càng cảm thấy khó tin.
– –
Tất nhiên là Ninh Chu không biết sự rối rắm trong lòng Tôn Bội Dung nhưng cậu cũng không phải không biết.
Từ Tống Phong, Thẩm Ngọc Phi đến Quách Khánh Thụy và hôm nay là Tôn Bội Dung, Ninh Chu đều có thể cảm giác được ánh mắt bọn họ đang muốn tìm kiếm bóng dáng của một người khác trong cậu sau lần đầu tiên nhìn thấy cậu.
Trước đó Ninh Chu không biết cái bóng này là ai, thẳng cho đến hôm nay Tôn Bội Dung nhắc đến mẹ trước mặt cậu.
Hiển nhiên, "mẹ cháu" mà Tôn Bội Dung nhắc đến không phải Trương Dao, mà là một người khác Ninh Chu không biết, đã từng là diễn viên.
Vấn đề hiện giờ là tại sao Tôn Bội Dung lại hiểu lầm mình là con trai của diễn viên kia? Là vì hai người giống nhau sao?
Trên đường trở về khách sạn, Ninh Chu không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.
Quay lại phòng, Ninh Chu mở máy tính tìm kiếm thông tin của Quách Khánh Thụy trên mạng.
Trước đó Hàn Kỳ đã gửi tư liệu của một số diễn viên quan trọng cho Ninh Chu, cậu cũng biết bộ phim đầu tiên của Tôn Bội Dung là do Quách Khánh Thụy làm đạo diễn. Tôn Bội Dung cũng từng nói nữ diễn viên họ Úy kia cùng ra mắt với cô, tức là người đó từng đóng cùng Tôn Bội Dung trong bộ phim của Quách Khánh Thụy.
Đang suy nghĩ, những bộ phim mà Quách Khánh Thụy đã quay trong nhiều năm hiển thị trên trang web.
Bộ phim đầu tiên được quay cách đây 24 năm.
Phía dưới bộ phim có thông tin sơ lược, Ninh Chu tìm thấy Tôn Bội Dung và Tống Phong trong danh sách nhân vật chính cùng với nam chính đã thoái ẩn nhiều năm Lý Hoành Trạch.
Vị trí của nữ chính để trống.
Ninh Chu nhíu nhíu mày, lại tìm kiếm tựa phim.
Từ kết quả tìm kiếm có thể thấy rằng bộ phim đầu tiên của Quách Khánh Thụy đã nhận được phản hồi rất tốt và một số diễn viên quan trọng trong phim trở nên nổi tiếng vào thời điểm đó. Năm thứ ba, cũng chính là 22 năm trước, Quách Khánh Thụy tập hợp đoàn làm phim ban đầu lại để làm một bộ phim cùng tên.
Phản hồi về phim vẫn rất tốt nhưng sang năm sau, khi phim được chọn tranh giải chính của một liên hoan phim quốc tế, không rõ vì lý do gì mà hai bộ phim này bất ngờ bị cấm chiếu và tuyên bố rút khỏi liên hoan phim.
Lúc ấy, một số người còn tiếc nuối nếu bộ phim không bị cấm đột ngột thì có lẽ bộ phim này đã giành được nhiều giải thưởng.
Vì đã lâu rồi và Internet cũng chưa phát triển như bây giờ nên gần như không thể tìm được hai bộ phim này trên mạng.
Ninh Chu xem qua thông tin mà mình tìm kiếm bấy lâu nay, sau đó tìm ra tên các nữ chính của hai bộ phim này từ một câu trả lời rất cũ trên một trang web hỏi đáp——
Úy Tê Bạch.
Trừ cái này ra thì Ninh Chu không tìm được bất kỳ hình ảnh hay bức ảnh nào về Úy Tề Bạch.
Như thể cô đã biến mất khỏi thế giới này không một dấu vết.
Xét đến tên nữ chính mất tích trong phim và việc sau khi bị cấm thì các diễn viên khác đều phát triển rất tốt, chỉ có Úy Tề Bạch là mất tin, có thể thấy nguyên nhân phim bị cấm ngay từ đầu là do có lẽ là vì Úy Tề Bạch.
Vậy trước kia Úy Tề Bạch đã làm gì, để rồi người lẽ ra sẽ nổi tiếng như cô lại hoàn toàn bị xóa sổ?
Ninh Chu vốn không nên quan tâm đến chuyện này, với tính cách của cậu, cậu sẽ không tìm tòi đến cùng. Nhưng lần này, không biết vì sao, trong lòng lại có một giọng nói thúc giục cậu đi điều tra.
Cậu không biết giọng nói đó phát ra từ đâu, nhưng nó rất gấp gáp.
Ninh Chu ngồi bên bàn máy tính ngơ ngác một lúc, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho một đàn anh năm cuối cùng trường.
Đàn anh tên là Cao Hằng, đang học nghiên cứu thạc sĩ, đề tài nghiên cứu của anh là lịch sử phát triển điện ảnh trong nước. Theo thông tin Ninh Chu tìm được, hai bộ phim của Quách Khách Thụy đều có địa vị nhất định trong lịch sử điện ảnh, đàn anh có thể biết chút ít về chúng.
Cao Hằng trả lời lại rất nhanh, anh nói sẽ giúp Ninh Chu đi tra tìm một ít tư liệu, nếu may mắn có thể tra ra được thông tin của hai bộ phim kia.
Ninh Chu cảm ơn Cao Hằng xong thì đứng dậy đi đến bên cửa sổ, trầm lặng nhìn phong cảnh ngoài của sổ một lúc lâu.
Đầu óc cậu hiện đang rất rối bời, thậm chí cậu còn không biết mình đang nghĩ gì. Thỉnh thoảng có một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cậu, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị cậu gạt bỏ.
Điều đó là không thể.
Kể từ khi cậu có ý thức, Trương Dao đã ở nhà họ Ninh.
Bức ảnh Trương Dao bế cậu một tháng tuổi vẫn còn ở nhà họ Ninh, không ai nói cho Ninh Chu biết cậu còn có mẹ khác.
20 năm qua, mọi người đều nói với cậu rằng Trương Dao là mẹ ruột của cậu.
Cậu cũng chưa từng nghi ngờ, mặc dù kể cả sau khi bị đối xử như vậy.
Tư tưởng đã cắm rễ trong đầu cậu hai mươi năm căn bản không thể bị phá vỡ, khi Ninh Chu tỉnh táo lại, cậu bật cười tự giễu.
Cậu không thể nào vì chưa từng có được tình yêu thường của mẹ từ Trương Dao mà nghĩ bà không phải mẹ ruột của mình.
Dù cho diễn viên tên Úy Tề Bạch kia có quan hệ với cậu thì 20 năm qua bà ở đâu? Theo như Tôn Bội Dung nói thì bà còn sống, vậy sao bà không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa?
Nếu đã như vậy, tại sao cậu lại có những suy đoán phi thực tế như thế?
Nghĩ đến đây Ninh Chu hoàn toàn bình thường trở lại, cậu buông bỏ những vấn đề vẫn luôn rối rắm trong lòng bấy lâu.
Mặc kệ là Trương Dao hay Úy Tê Bạch, tất cả đều đã qua. Cuộc sống cậu phải hướng về phía trước, bên cạnh có người yêu cậu và cậu cũng yêu hắn, giờ cậu chỉ cần có trách nhiệm với mình Tưởng Hàng Đình thôi.
Nghĩ thông suốt xong, tảng đá đè nặng trong lòng Ninh Chu biến mất.
Đúng lúc Tưởng Hàng Đình call video đến, Ninh Chu đi vào phòng tắm rửa mặt rồi mới bắt máy hắn.
Trên mặt cậu không còn cảm xúc rối ren, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi nhìn thấy Tưởng Hàng Đình trong video, Ninh Chu không còn suy nghĩ gì khác mà tập trung trò chuyện với hắn, phần nào an ủi được nỗi nhớ Tưởng Hàng Đình của cậu.
– –
Ngày hôm sau, 《 Ngộ sát 》 chính thức khởi động máy, Ninh Chu bận rộn với lịch trình quay phim, không có thời gian suy nghĩ chuyện khác.
Có lẽ vì đã được Quách Khánh Thụy nhắc nhở, hoặc có thể sau khi nhìn thấy kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Ninh Chu, cô mới nhận ra Ninh Chu thực sự là dựa vào thực lực của bản thân để gia nhập đoàn phim. Tôn Bội Dung không còn nhắc đến Úy Tề Bạch trước mặt Ninh Chu, cũng không nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu nữa.
Vì quá trình chọn diễn viên trước đó đã trì hoãn lịch quay một tháng nên sau khi phim khởi quay, Quách Khánh Thụy chủ động đẩy nhanh tốc độ quay mà vẫn đảm bảo chất lượng quay.
Khi bận bịu công việc, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Hai tháng trôi qua trong giọng tiếng quát tháo tức giận của Quách Khánh Thụy, tháng ba biến mất trong nháy mắt, tháng tư vội vã đến.
Một ngày trước Tiết thanh minh, Quách Khánh Thụy cuối cùng đã cho cả đoàn một ngày nghỉ.
Cùng Quách Khánh Thụy hợp tác quá vài lần diễn viên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nghỉ Tiết thanh minh từ trước đến nay đã là thói quen của Quách Khánh Thụy, dù lịch trình có nhanh đến đâu, Quách Khánh Thụy cũng sẽ cho đoàn làm phim nghỉ một ngày vào ngày này.
Mà ngày này, không ai có thể liên lạc được cho ông, không ai biết ông đi đâu, làm gì.
Mãi đến hôm sau mới thấy ông vội vã mệt mỏi trở về, kiệt sức và chán nản.
Năm nay cũng không ngoài ý muốn, Quách Khánh Thụy thông báo nghỉ Tiết thanh minh một ngày, ông đã không còn xuất hiện ở trường quay nữa.
Ngày hôm sau, Ninh Chu thức dậy rời giường, đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, cậu phát hiện bên ngoài đang mưa phùn.
Trong trí nhớ của cậu, mỗi dịp Tiết thanh minh trời đều mưa, giống như những giọt nước mắt của người đưa tang, suốt ngày từ sáng đến tối đều bị bao phủ trong bầu không khí u ám.
Ninh Chu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, hiếm có một ngày nghỉ ngơi, nhưng lại không biết phải làm gì.
Cậu vươn tay ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa rơi xuống tay cậu, rất lạnh.
– –
Tại một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố A.
Quách Khánh Thụy vội vàng cầm ô đen đi về phía trước, khi đến nơi thì phát hiện vợ chồng Thẩm Ngọc Phi Lâm Chính Bình và Tống Phong đều đã đến.
Ánh mắt họ giao nhau nhưng không ai nói gì.
Quách Khánh Thụy cúi người đặt một bó hoa cúc trắng lên bia mộ.
Trên tấm bia một có một bức ảnh, người phụ nữ trong ảnh có nét thanh tú và nụ cười rạng rỡ.
Chú thích ảnh: Úy Tê Bạch chi mộ.