Đọc truyện Full

Chương 28

Năm đó, ta bị bệnh rất nặng.

Nhị công tử đã mời vô số lang trung vào phủ, chỉ có ta không chịu uống thuốc, người vẫn luôn bình tĩnh trước mọi biến cố ấy lại nổi trận lôi đình.

Hắn đỏ hoe mắt, cầm bát thuốc, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta: “Tôn Vân Xuân, nếu không uống thuốc, nàng tin ta sẽ g i ế t c h ế t dì nàng không?”

Ta cười: “Ta sắp c h ế t rồi, trên đường xuống suối vàng, vừa hay có thể làm bạn với dì ấy.”

Nhị công tử nhíu chặt mày, nhanh chóng chịu thua, ngẩng đầu lên nhìn ta, giọng cầu xin: “Tiểu Xuân, ta cầu xin nàng, ngoan ngoãn uống thuốc, đợi khi nàng khỏi bệnh, muôn hoa nở rộ, ta sẽ đưa nàng đi chùa Cúc Minh ngắm hoa.”

Ta quay mặt đi, ánh mắt đờ đẫn, khẽ hát bài đồng dao——

“Sinh nhi bất dụng thức văn tự, đấu kê tẩu mã thắng độc thư, Giả gia tiểu nhi niên thập tam, phú quý vinh hoa đại bất như… phụ tử Trường An thiên lý ngoại, sai phu trì đạo vãn tang xa.”

“Tiểu Xuân, đừng hát nữa, cầu xin nàng đừng hát nữa.”

Ta nhắm mắt lại, không còn sức lực, nước mắt từ từ rơi xuống gối.

Nhị công tử nắm lấy tay ta, thật kỳ lạ, trong phòng rõ ràng đốt than bạc, ấm áp như vậy nhưng tay hắn lại lạnh hơn cả ta.

Hắn gần như ngày nào cũng đến thăm ta, nói chuyện với ta.

Hắn nói năm ta mười ba tuổi vào phủ, theo Trịnh di nương đi gặp mẹ hắn là Chu thị, hắn đang ở trong phòng, lần đầu tiên nhìn thấy ta, hắn đã nhớ tên ta.

Bởi vì ta chẳng giống một cô nương mười ba tuổi nào cả.

Dù đã đọc sách, đã vào học tư thục nhưng đôi mắt ấy lại quá đen thẳm, như biển sâu đã trải qua ngàn cánh buồm, mênh m.ô.n.g vô bờ.

Ánh mắt ta tĩnh lặng như vậy, từ đầu đến cuối không nhìn hắn lấy một lần.

Sau đó, ta ở bên Trương Phục, thỉnh thoảng hắn cũng thấy ta, chưa từng thấy ta biểu lộ cảm xúc.

Bị Chu thị đánh, bị người khác ức hiếp, ta đều có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Giống như ta chưa từng để tâm đến những chuyện này.

Đúng vậy, là không để tâm.

Ta chưa từng quan tâm đến bất cứ điều gì ở phủ Ngự sử, bao gồm cả Nhị công tử Trương Vân Hoài.

Hắn cũng từng nhân cơ hội nói chuyện với ta, tùy tiện bảo ta mang đồ cho Tứ tiểu thư.

Không ngoài dự đoán, ta cung kính lễ phép, nhận lấy rồi cúi đầu rời đi, không hề nhìn hắn.

Giờ đây, cuối cùng hắn cũng có thể quang minh chính đại nắm tay ta, chỉ để nói một câu: “Tiểu Xuân, nàng mở mắt nhìn ta đi, sau này nàng sẽ là chính thê duy nhất của ta, ta có thể cả đời không nạp thiếp, chỉ cầu xin nàng hãy nhìn ta.”

Hắn vẫn không hiểu.

Hắn vẫn không hiểu, những thứ đó không phải ý nghĩa sống của ta, ta như một con nhộng bị thương, chôn vùi dưới đất, cả đời này đã định không thể phá kén.

Trương Phục thỉnh thoảng cũng đến thăm ta.

Nàng lẩm bẩm về Tưởng Thế tử vẫn bặt vô âm tín, cũng kể về những chuyện lớn gần đây ở kinh thành, vị đại nhân họ An từng dẫn binh lục soát phủ Ngự sử vẫn không đến địa phương nhậm chức, sau khi rời khỏi kinh thành thì bị kẻ xấu g i ế t c h ế t trên thuyền.

Nàng ôm n.g.ự.c cảm thán rằng thế sự ngày càng suy đồi, thế mà có người còn dám ám hại cả quan lại triều đình.

May mà tên gian ác đó đã bị bắt.

Ta nghe vậy liền nhấc mí mắt lên: “Bị bắt rồi sao?”

“Đúng vậy, nhị ca nói là kẻ trộm g i ế t người vì tiền, vụ án đã được phá.”

Cảm thán xong, nàng lại nói về vị Triệu Đô úy ở kinh thành, không ngừng hỏi ta: “Hắn là anh rể của ngươi hả, tỷ tỷ ngươi cũng đã mất rồi, ngươi có nghĩ đến chuyện hắn sẽ tái hôn không?”

Ánh mắt Trương Phục rất sáng, ta mơ hồ nhận ra điều gì đó: “Có ý gì?”

“Tiểu Xuân, ngươi biết không? Hắn lợi hại lắm, tháng trước hoàng gia tổ chức lễ săn mùa đông, hắn cầm một cây cung, b.ắ.n vèo vèo vèo! Dễ dàng giành được giải nhất, những vị tướng lĩnh và võ sĩ có mặt ở đó, không ai sánh bằng hắn.”

Trương Phục làm động tác như cũng đang cầm một cây cung, thần thái rạng ngời: “Giờ đây hắn rất được thánh thượng sủng ái, người muốn kết thân với hắn nhiều vô kể. Ngươi là em vợ của hắn, có thể để ta gần gũi trước được không? Chúng ta có thể trở thành thông gia.”

“Người không để tâm đến Tưởng Thế tử nữa sao?”

“Giờ đây sống c h ế t của hắn vẫn chưa rõ, ta để tâm đến hắn để làm gì? Còn không bằng sớm tính cho bản thân mình. Ngươi không biết đâu, mẹ ta đã bắt đầu chuẩn bị chuyện hôn sự của ta rồi, những công tử thế gia mà bà ấy xem mắt, phần lớn đều giống như ca ca ta, thật đáng ghét.”

“Triệu Đô úy, cũng có thê tử.”

“Ta biết, người hắn mang từ Khai Châu đến, chỉ là một thị nữ bên cạnh, thậm chí còn không được phong danh phận, như vậy không tính là gì. Nếu ta gả cho hắn, nâng nữ nhân đó lên làm thiếp cũng không phải không được. Trên đời này, có nam nhân nào không như vậy? Dù sao ta vẫn là chính thê.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full