Hỉ Thước e sợ, lại thấy thái tử phi không hề sợ hãi trước Huệ quý phi hung hãn kiếm chuyện, trong lòng cũng có chút kiêng dè.
Nàng từng nghe nói hôm đại hôn của Thái tử, quy mô còn lớn hơn so với đại hôn Đế hậu, điều này chứng tỏ thái tử phi rất được hoàng đế hoàng hậu và thái tử xem trọng, huống chi là một Huệ quý phi dưới vế y, nàng chỉ là nô tỳ làm sao dám đắc tội.
Nàng lưỡng lự không dám, nhỏ tiếng nói với Huệ quý phi: “Nương nương, theo lý người không thể xử phạt Thái tử phi được, xin người suy xét lại.”
“Đồ vô dụng.” Huệ quý phi trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, quay đầu quát với Trần Đức Lễ bên cạnh: “Ngươi đi.”
Trần Đức Lễ không suy nghĩ nhiều như Hỉ Thước, ngày thường hay ỷ vào sự sủng ái của Huệ quý phi mà xem thường người khác, trong mắt gã Huệ quý phi là lớn nhất, lúc này nghe vậy vội khom người nói dạ, khóe miệng cong lên một tia âm hiểm, cầm lấy cây roi đi tới trước mặt Sư Ngọc Khanh.
Sư Ngọc Khanh nhíu chặt mày, đứng tại chỗ không nhúc nhích, y lớn lên thanh tú, thân thể gầy yếu, vóc dáng cũng nhỏ, nhưng tướng mạo xuất chúng, khí chất như hoa, mang theo phong phạm đại công tử gia đình quyền quý.
Trần Đức Lễ đi tới trước mặt y giơ roi lên, nhưng đối với bộ dạng xuất chúng của y cũng phải e sợ ba phần.
Huệ quý phi xoa thái dương, thấy y đứng an tĩnh ở đó, giận sôi máu, nhìn hai gã thái giám phía sau nói: “Bắt y quỳ cho ta.”
Sư Ngọc Khanh nghe vậy vội nói: “Huệ quý phi, dựa theo quy củ trong cung người không có quyền bắt ta quỳ.”
Huệ quý phi giận dữ nói: “Cung quy? Hừ! Đè y xuống quỳ cho ta.”
Sư Ngọc Khanh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cằm hơi nâng lên: “Ta là Thái tử phi các người dám!” Lời nói này trấn áp đám thái giám định tới đây, mọi người đưa mắt nhìn Huệ quý phi không dám tùy tiện hành động.
Huệ quý phi giận tím mặt, ngực phập phồng lên xuống, dùng ngón tay chỉ mặt y, trách mắng, “Ngươi đừng ỷ có Thái tử làm chỗ dựa, dám ở trước mặt ta lớn tiếng làm càn! Ngươi sợ vào cung không ai biết à! Hôm nay ta phải xử ngươi. Đánh cho ta!”
Đôi mắt nàng căm tức liếc nhìn Sư Ngọc Khanh, lại trừng mắt với Trầm Đức Lễ, đối phương gật đầu đi tới, không đợi Sư Ngọc Khanh mở miệng đã tiến lên vung roi, Sư Ngọc Khanh vẫn luôn dõi theo hành động của gã hai tay nắm chặt, nhanh nhẹ né tránh nhưng không kịp bang một tiếng, roi da quất vào tay Sư Ngọc Khanh, lòng bàn tay đau nhức, để lại vết tích đỏ bừng.
Dù sao Sư Ngọc Khanh cũng là công tử quyền quý, lại là con vợ cả, được lão thái quân và phu nhân sủng ái, tuy ngày thường bị huynh đệ tỷ tỷ thứ xuất chèn ép nhưng da thịt cũng không bị thương, tiếp được roi da trong tình thế cấp bách cũng không kịp thối lui. Một roi này Trần Đức Lễ cố gắng dùng sức, trong phút chốc cả người y loạng choạng, suýt nữa thì té ngã, lòng bàn tay truyền đến nóng rát và đau đớn, khiến y không khỏi hít một hơi, lại không dám kêu thành tiếng, nhẫn nại cau mày, tức giận quát Trần Đức Lễ: “Ngươi thật to gan dám đánh ta, đúng là không muốn sống nữa.”
Trần Đức Lễ ra tay quá đột ngột, đám người Lục Phúc cúi đầu quỳ trên mặt đất chưa kịp phản ứng, đợi khi hoàn hồn thì một roi của gã đã sớm hạ xuống, Lục Phúc không hề nghĩ ngợi đứng dậy đứng trước mặt Sư Ngọc Khanh, giúp y chặn roi thứ hai: “Xin quý phi nương nương tha tội cho Thái tử phi của chúng ta, nô tài bằng lòng chịu phạt thay Thái tử phi.”
Roi thứ hai của Trần Đức Lễ cũng dùng lực như roi đầu tiên, đợi lời của hắn vừa dứt, roi thứ hai đã quất tới, Lục Phúc nhanh chóng ngăn lại trong lòng Sư Ngọc Khanh hoảng hốt nhìn Huệ quý phi, đôi mắt bà lạnh lẽo khẽ hừ một tiếng, khoát tay ý mấy tên thái giam phía sau, ra hiệu cho bọn họ kéo Lục Phúc ra, bọn họ tốn khá nhiều sức để lôi được Lục Phúc liều mạng giãy giụa.
Trần Đức Lễ định quất thêm một roi nữa để hù dọa Sư Ngọc Khanh nhưng Thu Chỉ nhanh tay che chắn trước người Sư Ngọc Khanh, nàng vội lớn tiếng la lên: “Quý phi nương nương, địa vị Thái tử phi cao hơn nương nương, người không thể tự mình xử phạt Thái tử phi được!”
Cuộc đời Huệ quý phi hận nhất là người khác nhắc đến hai chữ “địa vị”, tức giận đến đỏ mắt, bà hung hắn trừng mắt nhìn Thu Chỉ một cái, cắn răng nói: “Địa vị? Hừ, một nô tỳ dám ở trước mặt ta nói đến địa vị? Vả miệng!”
Sư Ngọc Khanh thấy Thu Chỉ bị người ta kéo ra tát vài cái, lại thấy cung nhân vì mình mà bị thương, trong lòng vừa vội vừa giận, bước lên trước, vừa ngăn Huệ quý phi, động tác trên tay Trần Đức Lê dừng lại trên không trung, không dám đánh Sư Ngọc Khanh, y trợn mắt giận nhìn Huệ quý phi nói: “Huệ quý phi muốn tìm ta gây rồi cứ nói, cần gì phải lôi bọn họ ra trút giận!”
Huệ quý phi cười lạnh nói: “Ngươi còn có tâm tư cầu tình cho kẻ khác?”
Sư Ngọc Khanh được cung nhân bảo vệ, nhìn bọn họ như vậy trong lòng càng thêm khó chịu, nổi giận nói, “Huệ quý phi, dù sao ta cũng là Thái tử phi do phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, địa vị ở trên người! Huệ quý phi không điều tra rõ ràng đã dĩ hạ phạm thượng, tự mình xử phạt ta, bà không sợ phụ hoàng trách tội sao?”
Huệ quý phi vừa nghe y đề cập tới địa vị lại muốn phát tác, Hỉ Thước thấy Sư Ngọc Khanh không dễ trê chọc, vội vàng khuyên nhủ: Nương nương, Hoàng thượng luôn sủng ái Thái tử, nương nương đánh Thái tử phi chẳng khác nào đánh vào mặt Thái tử.
Huệ quý phi híp mắt, vẻ mặt phẫn nộ, khăn trong tay đã bị bóp đến nhăn nhún, nghĩ đến Thái tử trong mắt bà chỉ toàn là hận ý, “Ta chính là muốn như vậy.”
Sư Ngọc Khanh tức giận, chỉ vào đám thái giám cung nhân đang đánh Thu Chỉ và Lục Phúc nói: “Ta lấy thân phận Thái tử phi ra lệnh các người dừng tay!”
Huệ quý phi không nghĩ tới Sư Ngọc Khanh một thái tử phi mới vào cung không sợ uy thế của mình, ngày thường ngay cả hoàng hậu cũng phải nhường nhịn ba phần, việc này khiến bà vô cùng bực tức, đáy lòng phải nhẫn nhịn rút lui, càng thêm xiết chặc chiếc khăn trong tay.
Hỉ Thước thấy bà lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, lập tức hoảng loạn lên, bèn nói nhỏ bên tai bà: “Đại hoàng tử đã ăn không biết bao nhiêu thiệt với Thái tử rồi, nương nương cũng nên chú ý tới Đại hoàng tử.”
Huệ quý phi nghĩ đến Đại hoàng tử, trong lòng giật mình, âm thầm nghiến răng, ánh mắt hung hăng nhắm lại, phất tay bảo mọi người dừng lại.
Mà Trần Đức Lễ kia một lòng muốn lập công với Huệ quý phi, để bà càng trọng dụng mình hơn, cố tình xem thường thân phận Sư Ngọc Khanh, muốn dùng roi đả thương y để Huệ quý phi vui vẻ.
Đột nhiên, một bóng người từ núi giả xuất hiện, một cước đá bay Trần Đức Lễ, mọi người quay lại nhìn, đúng là Thái tử Hạ Tĩnh Dật.
Mọi người ở đây vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ngoài trừ Huệ quý phi ai cũng vội quỳ xuống, nơm nớp cúi đầu.
Trần Đức Lễ bị Hạ Tĩnh Dật đá một cước bay xa mấy chục thước, nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Huệ quý phi nhìn thấy Hạ Tĩnh Dật tới, trong lòng nhất thời hoảng hốt, vừa rồi bà bị con mèo làm cho kinh sợ nên tức giận, nghĩ tới ngày thường hoàng hậu và thái tử đối nghịch với bà và Đại thái tử, trong lòng định lấy Sư Ngọc Khanh ra trút giận, nào ngờ lúc này nhìn thấy Hạ Tĩnh Dật bình tĩnh như mọi ngày, phong thái cao cao tại thượng, hiện rõ cơn tức giận và sát khí bà chưa từng thấy qua, trong lòng đột nhiên thấy hoang mang.
Sư Ngọc Khanh thấy Hạ Tĩnh Dật đến lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng lần này xảy ra xung đột với Huệ quý phi, chỉ sợ đắc tội với bà, y gục đầu xuống, trong lòng thầm nghĩ có phải mình đã mang tới phiền toái cho Hạ Tĩnh Dật không, lòng bàn tay nóng rát vì đau nhưng y vẫn cắn răng chịu đựng không kêu rên.
Hạ Tĩnh Dật chạy tới che chắn cho Sư Ngọc Khanh, nhìn thấy tay y run nhè nhẹ, vội vàng nắm lấy nhìn kỹ hơn, trông thấy vết roi hồng đậm đang chảy máu, con ngươi đen tối không thấy đấy, trong nháy mắt hiện lên phiếm hồng.
Lục Phúc và Thu Chỉ vội vàng chạy tới, nhìn thấy vết máu trên tay Sư Ngọc Khanh, đau lòng tự trách bản thân, hai người quỳ xuống nói: “Thái tử điện hạ là nô tỳ vô dụng, không bảo vệ được Thái tử phi. Nô tỳ tội đáng muôn chết!”
Sư Ngọc Khanh nhìn vết thương trên mặt hai người liền đau lòng, đặc biệt là Thu Chỉ, hai má đỏ bừng còn lộ ra vết máu, vội ngẩng đầu nhìn Hạ Tĩnh Dật xin tha thứ: “Điện hạ, không liên quan đến bọn họ!”
Chưa kịp nói nữa đôi môi đã bị ngón trỏ của Hạ Tĩnh Dật chặn lại, Hạ Tĩnh Dật gật đầu với y, ánh mắt trấn an, ra hiệu với Duẫn Đông Hải.
Duẫn Đông Hải vội đỡ hai người kia dậy, đau lòng nhìn vết thương của hai người, lắc đầu một cái.
Hạ Tĩnh Dật ôm lấy Sư Ngọc Khanh, ánh mắt lần đầu tiên phóng đến trên người Huệ quý phi, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Huệ quý phi.”
Huệ quý phi nghe thấy tiếng gọi này giống như tiếng kêu đòi mạng, cả người run lên, giả vờ bình tĩnh ngẩng cổ nói: “Là Thái tử phi thả con súc sinh kia làm ta bị thương, ta chỉ dựa theo cung quy mà làm việc thôi.”
Hạ Tĩnh Dật nghe giọng nói run run nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh của bà, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh nhạt, Sư Ngọc Khanh biết rõ gia thế Huệ quý phi khủng cỡ nào, bà với Hạ Tĩnh Dật và hoàng hậu có mâu thuẫn hiện tại lại rước thêm phiền toái, thu hồi khí thế vừa nãy, nhỏ tiếng giải thích với Hạ Tĩnh Dật: “Không phải mèo của ta, ta thấy nó thú vị định sờ thử, ai biết Huệ quý phi ở sau núi giả.”
Y còn chưa còn hết lời đã bị Hạ Tĩnh Dật ngăn lại: “Ta biết.”
Hạ Tĩnh Dật lại ngẩng đầu nhìn Huệ quý phi, lạnh lùng nói: “Việc hôm nay ta sẽ cho người bẩm báo với phụ hoàng và mẫu hậu, mèo này là của ai, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Mặc dù Huệ quý phi không còn kiêu ngạo như trước, nghĩ đến việc hoàng đế sẽ biết trong lòng lo lắng không thôi, nhưng cũng định bại dưới tay Hạ Tĩnh Dật để bọn hạ nhân chê cười, cứng rắn nói một tiếng: “Thái tử nên đưa cho ta câu trả lời hợp lý nhất.”
Đôi mắt Hạ Tĩnh Dật sâu thẳm như sông băng nhìn bà chăm chú, đột nhiên cong lên nụ cười lãnh khốc, lưu lại một câu: “Tương lai chúng ta còn gặp nhau dài dài.”
Hạ Tĩnh Dật ôm Sư Ngọc Khanh rời đi, đám người Duẫn Đông Hải và Lục Phúc theo sát hắn phía sau.
Huệ quý phi nghe hắn nói câu kia, đồng tử vì sợ hãi mà to ra, lảo đảo đứng không vững, may mà có Hỉ Thước ở bên cạnh đỡ lấy.
Hỉ Thước vội la lên: “Nương nương, chỉ sợ Thái tử không dễ dàng bỏ qua, phải làm sao bây giờ.”
Huệ quý phi vốn đã bất an nghe lời nàng nói càng thêm hoảng sợ, hất tay Hỉ Thước ra: “Đồ không có tiền đồ, ta mà còn phải sợ hắn sao?”
Tuy nói như thế nhưng trái tim đập nhanh thấp thỏm không đánh lừa được bản thân, bà cau mày nhìn hai tiểu thái giam đỡ Trần Đức Lễ, phất tay: “Hồi cung!”
Huệ quý phi được mọi người đưa về cung, tay bà siết chặc thành nắm đấm, suy nghĩ một chút nói với Hỉ Thước: “Đi gọi Đại hoàng tử tới đây, nói ta có việc muốn thương lượng với nó.”
Hạ Tĩnh Dật ôm Sư Ngọc Khanh vào điện Đông Hoa, cẩn thận đặt y xuống giường, lúc này Duẫn Đông Hải đã sớm sai người đi gọi thái y đứng đợi ở bên ngoài, nghe được gọi liền vội khom người đi vào xử lý miệng vết thương trên người Sư Ngọc Khanh.
Sư Ngọc Khanh cúi đầu, nghiêm túc phối hợp với thái y, thái y nơm nớp lo sợ băng bó cho Sư Ngọc Khanh vì trông thấy Thái tử cứ nhìn chằm chằm mình, lại để cho ông bắt mạch xong mới dám cung kính đứng lên.
Hạ Tĩnh Dật vội hỏi: “Thế nào? Thân thể Thái tử phi thế nào rồi?”
Thái y cung kính trả lời: “Vết thương trên tay Thái tử phi nhìn rất dọa người, nhưng không sâu, mỗi ngày đúng giờ thay thuốc, đừng để vết thương đụng nước là được, Thái tử phi bị dọa sợ, tinh thần không tốt, thần đã kê thuốc cho thái tử phi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ hồi phục.”
Hạ Tĩnh Dật đợi ông nói xong, gật đầu ngồi xuống bên cạnh Sư Ngọc Khanh, nhìn tay quấn băng gạc của y, cẩn thận đem bàn tay Sư Ngọc Khanh đặt trong lòng bàn tay mình thổi, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Duẫn Đông Hải vội vàng khom người khách khí nói với thái y: “Làm phiền thái y rồi, mời ngài sang bên này, nô tài sẽ đi lấy thuốc với ngài.”
Thái y gật đầu, chắp tay nói với Hạ Tĩnh Dật: “Thần cáo lui.”
Gương mặt Hạ Tĩnh Dật vẫn âm trầm như cũ, gật đầu với ông, thái y vội cúi người nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong lòng Sư Ngọc Khanh không ngừng thấp thỏm, không dám há miệng thở dốc cánh môi đành mím chặc, cúi đầu trốn tránh Hạ Tĩnh Dật.
“Còn đau không?”
Miệng vết thương đã thoa dược, cơn đau cũng được xua đi, Sư Ngọc Khanh lắc đầu, “Không đau.”
Y cúi đầu nên không thấy thương tiếc ngập tràn trong đôi mắt Hạ Tĩnh Dật.
“Vì sao không nhìn ta, trách ta tới chậm sao?”
Sư Ngọc Khanh vội ngẩng đầu la lên: “Thần không trách điện hạ.” Y sốt ruột giải thích, tay nắm chặt đau đến hé răng.
Hạ Tĩnh Dật vội xoa tay y nói: “Đừng lộn xộn, coi chừng vết thương đó.”
Sư Ngọc Khanh đợi vết thương hết đau mới nói: “Điện hạ là thần sai, không nên trêu chọc Huệ quý phi, rước thêm phiền toái cho điện hạ.”
Trên mặt y mang theo áy náy và hối hận khiến người ta nhìn mà thương.
Sắc mặt Hạ Tĩnh Dật khó coi, mở miệng nói: “Không liên quan tới ngươi.”
Sư Ngọc Khanh rũ mi nói: “Là thần ham chơi muốn đuổi theo con mèo kia làm Huệ quý phi giật mình dẫn tới chuyện này.”
Y nhớ tới quyền thế nhà mẹ đẻ Huệ quý phi, nhớ tới triều đình tranh đấu, cắn môi cẩn thận nói: “Có phải ta đã mang đến phiền toái không cần thiết cho thái tử hay không?”
Hạ Tĩnh Dật vuốt ve gương mặt mềm mại của y nói: “Nói bậy cái gì thế hả.”
Sư Ngọc Khanh vẫn lo lắng như cũ, chớp mắt nói: “Lục Phúc và Thu Chỉ vì ta bị thương không ít, điện hạ, người có thể cho người trị liệu cho bọn họ được không?”
Hạ Tĩnh Dật gật đầu, dịu dàng nói: “Đã gọi thái y rồi, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
Sư Ngọc Khanh muốn nói nữa nhưng nghe Duẫn Đông Hải đến thông báo Hoàng thượng Hoàng hậu tới.