Mạnh lão thái quân rất ít khi bàn luận về phi tần trong cung, lúc nào cũng giữ đúng bổn phận, huống chi nhà mẹ của Huệ phi là Xương Vinh, ngay cả hoàng đế và hoàng hậu cũng phải kiêng dè ba phần, nhưng lần này làm lại đứa cháu ngoan ngoãn của cụ bị thương, trong lòng cụ không thể nào không chán ghét, khẩu khí tự nhiên cũng hòa nhã, tôn xưng cũng không cần chỉ gọi là nàng.
Sư Ngọc Khanh cầm tay Mạnh lão thái quân, mím môi nói: “Lão thái quân đừng nóng giận, sức khỏe quan trọng hơn, tôn nhi nhất định ghi nhớ lời dặn, làm gì cũng cẩn thận không đắc tội với bất kỳ kẻ nào, để tránh gây phiền toái cho Thái tử và Thiều quốc quận công phủ.”
Mạnh lão thái quân vỗ về tay y, yêu thương nói: “Con tốt thế này ta và mẫu thân con không cầu mong gì hơn, chỉ hy vọng con cả đời bình an mạnh khỏe, tránh phiền phức được thì cứ tránh, thấy người không dễ trêu chọc thì cứ trốn.”
“Vâng, tôn nhi nhất định ghi nhớ.”
Phu nhân Thiều quốc quận công nắm lấy tay trái của y, nhìn miệng vết thương đau lòng nói: “Mỗi ngày có thay thuốc đúng thời gian không, thuốc này có hiệu quả chứ? Nếu không ổn, mẫu thân sẽ tìm người chữa trị tốt hơn.”
Sư Ngọc Khanh bắt gặp ánh mắt lo lắng của mẫu thân, vội nở nụ cười sáng ngời xua đi phiền muộn của bà: “Mẫu thân đừng lo lắng, mỗi ngày điện hạ đều giúp con đổi thuốc đúng giờ, thuốc này do Hoàng Thượng ban cho, hiệu quả rất tốt, Thường thái y nói phải một tháng nữa mới khỏi hẳn, lúc này mới mấy ngày, vết thẹo đã nhạt đi đôi chút, có thể thấy thuốc vô cùng hiệu quả.”
Mấy người vừa nghe thuốc do Hoàng Thượng ban, Thái tử còn đích thân giúp y đổi thuốc, ai cũng kinh ngạc cảm thán, Mạnh lão thái quân nói: “Hoàng Thượng, Thái tử đối đãi với con như thế thật là phúc khí của Thiều quốc quận công phủ chúng ta, Ngọc Khanh phải nhớ tận tâm hầu hạ Thái tử nhé.”
Sư Ngọc Khanh vội vàng gật đầu: “Điện hạ đối với con rất tốt, con tất nhiên phải hết lòng hết dạ, vì điện hạ xông pha khói lửa cũng không khước từ.”
Mạnh lão thái quân và phu nhân Thiều quốc quận công phủnghe vậy gật đầu: “Tất nhiên rồi, Thiều quốc quận công phủ của chúng ta chắc chắn sẽ phụ tá Hoàng Thượng và Thái tử mới có thể báo đáp ân đức này.”
“Ta nghe nói Huệ quý phi bị giáng xuống làm Huệ phi và bị nhốt trong Hòa Hợp cung?” Sư Kiều Hoàng nhìn chằm chằm Sư Ngọc Khanh hỏi: “Bà ấy khó dễ đệ như vậy, Đại hoàng tử thế nào?”
Mạnh lão thái quân vừa nghe cũng giật mình: “Hoàng Thượng giáng cấp Huệ quý phi? Hoàng Thượng đúng là đã quá sủng ái Thái tử điện hạ, nhưng về lý cũng nên như vậy.”
Sư Ngọc Khanh tự trách nói: “Chính là vì thế nên con mới lo lắng điện hạ sẽ bị Đại hoàng tử ghi hận.”
Tâm tình Sư Hoàng Kiều xoay chuyển nhưng khác với Mạnh lão thái quân và Thiều quốc quận công, nàng suy nghĩ cẩn thận nói, “Đệ đừng nghĩ nhiều quá, Thái tử điện hạ xuất sắc như thế, chắc chắn có biện pháp xử lý, đệ ở trong cung cẩn thận một chút, ngày thường không có việc gì quan trọng thì cứ ở trong cung tránh để người ta có cơ hội hại đệ.”
Sư Ngọc Khanh nghe tỷ tỷ nhắc nhở, xưa nay y biết Sư Kiều Hoàng là người tâm tư kín đáo, biết lo lắng chu toàn, hơn nữa mọi chuyện đều suy nghĩ cẩn thận, cho nên ngay từ lúc bé tỷ ấy nói điều gì y sẽ không cãi lại hay phản bác, y gật đầu: “Đệ nghe tỷ tỷ.”
Sư Kiều Hoàng thở phào nhẹ nhõm, từ nhỏ đệ đệ nghe lời mình nhất, chỉ cần nàng nói y nhất định sẽ nghe theo, nhưng trong cung hiểm ác đáng sợ, chỉ sợ không hoàn toàn tránh khỏi tai họa, đôi mắt như châu ngọc của nàng xoay động tính toán.
Mạnh lão thái quân với phu nhân Thiều quốc quận công cũng dặn dò vài câu, Sư Ngọc Khanh đồng ý từng câu một, ghi nhớ mọi chuyện trong lòng.
“Sao hôm nay mọi người lại vào cung? Con nhớ nếu không gọi thì sẽ không được tiến cung.”
Mạnh lão thái quân cười cười: “Đây không phải nhờ phúc khí của con à?”
Sư Ngọc Khanh khó hiểu, Sư Kiều Hoàng cười cười trả lời: “Tối hôm qua Thái tử nghe cung nhân nói mẫu thân Thái tử phi yêu thích hoa hạnh, vừa vặn hoa hạnh trong cung Thái tử lại sắp nở nên liền mời mẫu thân vào cung ngắm hoa, còn nói có thể mời lão thái quân đi cùng, Thái tử đúng là rất sủng ái đệ.”
Sư Ngọc Khanh sửng sốt, thầm nghĩ: Hắn làm sao biết mẫu thân thích hoa hạnh, hôm qua y chỉ nói với Hạ Minh Hiên có một lần.
Y liếc mắt nhìn Lục Phúc và Thu Chỉ, thấy ánh mắt hai người dao động lấp lóe, trong lòng lập tức sáng tỏa, suy nghĩ càng trở nên nhu hòa.
Ta chỉ thuận miệng nói ngài đã ghi tạc trong lòng, Thái tử, Ngọc Khanh có tài cán gì mà khiến ngài đối xử với thần tốt như vậy.
Y mỉm cười với Lục Phúc và Thu Chỉ, để hai người yên tâm, khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp: “Thái tử đúng thật là.”
Mọi người thấy y vừa thẹn thùng vừa xấu hổ đều không nhịn được mỉm cười, trong lòng đều vô cùng vui sướng.
Sư Ngọc Khanh mím môi không che giấu được ý cười: “Nếu đã là ý của Thái tử con liền dẫn lão thái quân mẫu thân và tỷ tỷ đi dạo một vòng.”
Dứt lời y liền đỡ Mạnh lão thái quân, Châu Đồng và Thu Chỉ đỡ phu nhân Thiều quốc quận công và Sư Kiều Hoàng, hai người họ vội nói cảm ơn.
Sư Ngọc Khanh đối với người trong nhà cũng không quá câu nệ tiểu tiết, bất luận Mạnh lão thái quân nói thế nào cũng tự mình đỡ cụ đến Sương Xuân viên, vừa đi vừa nói với mẫu thân và tỷ tỷ: “Hoa hạnh kia nở rất đẹp, nhìn từ xa trắng xóa một vùng, cánh hoa rụng trên đất nhiều lắm, hương thơm nhè nhẹ lay động lòng người, nếu tỷ tỷ thích có thể hái về ướt tắm nhất định rất thơm, Châu Đồng còn làm bánh hạnh hoa, lát nữa nàng ấy sẽ mang lên cho lão thái quân với mẫu thân và tỷ tỷ thưởng thức?”
Y càng nói càng vui vẻ, giống như trẻ con được làm chuyện yêu thích, chọc mọi người đều nở nụ cười.
Sư Ngọc Khanh dẫn mọi người đến vườn hoa hạnh trong sướng xuân viên, phu nhân Thiều quốc quận công nhìn những đóa hoa hạnh liền vui vẻ vỗ tay: “Đẹp quá, những loại hoa hạnh này chắc chắn không tầm thường, lại có người tài giỏi chăm sóc mới có thể được như vậy, hoa hạnh trong phủ chúng ta dù có thế nào cũng không được một phần nơi đây.”
Sư Ngọc Khanh thấy mẫu thân vui vẻ liền cao hứng cười vang: “Hoa hạnh nở rất đẹp, con biết mẫu thân sẽ rất thích.”
Phu nhân Thiều quốc quận công mỉm cười gật đầu, vỗ tay y: “Tấm lòng hiếu thảo của con ta biết.”
Sư Ngọc Khanh cười: “Nào có, nếu không phải Thái tử mời mẫu thân vào cung, con cũng không có tài cán để mẫu thân thưởng hoa.”
Phu nhân Thiều quốc quận công dùng khăn lụa che miệng cười nói: “Nói không sai.”
Sư Kiều Hoàng buồn cười véo má Sư Ngọc Khanh, “Đệ nói gì cũng nghĩ tới Thái tử có thể thấy đệ rất để ý Thái tử.”
Sư Ngọc Khanh xoa mặt, xấu hổ rũ mắt cười cười: “Thái tử đối với đệ rất tốt.”
Mọi người thấy dáng vẻ xấu hổ của y vô cùng đáng yêu, không khỏi nở nụ cười.
Sư Ngọc Khanh dẫn mọi người vào trong đình Thương Lan nghỉ ngơi, Châu Đồng bưng mấy mâm điểm tâm lên, Sư Ngọc Khanh nhìn thấy bánh quế hoa trắng sáng liền xem nó như báu vật mang tới trước mặt mọi người: “Đây là bánh quế hoa ăn vào trong miệng sẽ tan ngay, ăn ngon lắm! Mẫu thân, tỷ tỷ, mau nếm thử đi, còn đây là đúc tuyết mầm Thái tử ban cho, con rất thích uống, lão thái quân người thích uống trà, người nếm thử xem.”
Mạnh lão thái quân uống một ngụm, tán thưởng nói: “Đúc tuyết mầm này cực kỳ quý báu, một năm chỉ tiến công một lần, ta thế mà lại có cơ hội ngồi đây uống với con.”
Sư Ngọc Khanh vừa nghe liền nói: “Nếu lão thái quân thích, con sẽ cho người gói lại để thái quân mang về.”
Sư Kiều Hoàng trêu ghẹo y: “Trước kia ở trong nhà có bao giờ ăn mấy món này đâu, chỉ thích ăn đồ cay nóng, sao vào cung liền thay đổi khẩu vị thế hả?”
Sư Ngọc Khanh cười hắc hắc: “Tỷ tỷ không biết đó, Châu Đồng làm điểm tâm rất ngon, đệ rất thích.”
Châu Đồng mỉm cười nói: “Thái tử phi thích ăn đã là may mắn của nô tỳ.”
Sư Ngọc Khanh xua tay: “Ta thích đồ ăn cô cô làm.”
Mạnh lão thái quân cười híp mắt, chỉ chỉ Sư Ngọc Khanh rồi nói với Châu Đồng: “Lời này chẳng sai, lúc ở nhà nó chẳng thích ăn điểm tâm, vẫn là tay nghề cô cô quá giỏi thôi.”
Châu Đồng khom người, khẽ cười nói: “Lão thái quân quá khen.”
Mạnh lão thái quân nhìn Châu Đồng và Thu Chỉ hầu hạ bên cạnh Sư Ngọc Khanh, diện mạo thanh tú đoan chính, hành vi cử chỉ khéo léo, lại là nữ quan lớn tuổi, nghĩ lại vừa nãy trên đường vào Tử Thần cung chẳng nhìn thấy cung nữ nhỏ tuổi nào có tư sắc cả, tất cả đều là ma ma, và nội giám, trong lòng âm thầm nhẹ nhõm, như vậy có thể tránh được hiềm nghi, cũng không có người nào có tâm tư quyến rũ Thái tử khiến tôn nhi khổ sở.
Sư Ngọc Khanh kéo bọn họ nếm thử những món khác, Sư Kiều Hoàng cười ha ha nói: “Đệ đệ vừa nói ta liền để ý, vào cung chưa lâu nhưng gương mặt đệ đệ có vẻ mập mạp ra nhỉ.”
“Thật sao?” Sư Ngọc Khanh mím môi, sờ thử mặt mình: “Đồ ăn trong cung ngon quá, nên dễ béo là bình thường.”
Sư Kiều Hoàng cười nói: “Là đệ tham ăn đừng có đỗ lỗi cho đồ ăn.”
Sư Ngọc Khanh ngượng ngùng cười cười: “Đã sắp trưa rồi hay là mọi người ở lại đây dùng cơm trưa đi.”
Y quay lại nhìn Lục Phúc: “Lục Phúc, ngươi đi Thọ Khang cung giúp ta hỏi Thái tử có về dùng cơm trưa không?”
Lục Phúc vội khom người đi làm việc.
Mạnh lão thái quân nhìn bộ dạng nhanh nhẹn của Lục Phúc, gật đầu: “Cung nhân hầu hạ con không tệ, thật sự ta rất yên tâm.”
“Lão thái quân nói phải, chuyện gì bọn họ cũng lo lắng chu toàn cho con, ở đâu cũng chiếu cố con rất tốt.”
Mạnh lão thái quân cười hiền hòa nói: “Ngày đó con không chịu mang sai vặt và nha hoàn tiến cung, sợ ảnh hưởng bọn họ, ta còn chút lo lắng, bây giờ đã có thể yên tâm.”
Trong lòng Sư Ngọc Khanh cảm động không thôi, lão thái quân, mẫu thân và tỷ tỷ ngày đêm vì mình làm lụng vất vả, y không biết thế nào, chỉ đổ thừa bản thân vô dụng, không khiến bọn họ nở mày nở mặt.
Sư Kiều Hoàng nhìn đôi mắt ảm đảm của y, biết y lại nghĩ đến chí hướng trước đây, từ tốn nói: “Ngọc Khanh rất may mắn, phủ của chúng ta nhờ Ngọc Khanh mới có phúc, hiện tại trong kinh thành không ai không biết thái tử đích thân dẫn đệ trở về lại mặt, tự mình đỡ lão thái quân đứng dậy, trong cung ngoại trừ phi tần đặc biệt gia quyến không thể gọi vào cung, nhưng đệ biết không, Duẫn công công bên cạnh Thái tử truyền lệnh bất cứ lúc nào lão thái quân mẫu thân và ta cũng có thể tiến cung thăm đệ, vinh sủng như vậy, từ lúc lập quốc đến nay đã mấy trăm năm, chỉ có một mình Ngọc Khanh đệ.”
Sư Ngọc Khanh im lặng nghe nàng nói, Mạnh lão thái quân gật đầu nói tiếp: “Nếu không có Ngọc Khanh, mẫu thân con làm sao có cơ hội ngắm hoa hạnh nở, ta làm sao nếm được cống trà quý báu.”
Phu nhân Thiều quốc quận công cũng nhìn ra hai người đang an ủi y, cũng nói theo: “Đúng vậy, con một lòng mang lại vinh quang cho Thiều quốc quận công phủ, phủ đệ chúng ta hôm nay trong kinh thành đã có không ít địa vị, bây giờ lúc nói chuyện với mấy phu nhân tiểu thư cũng đã có phân lượng, tất cả chẳng phải nhờ vào con sao.”
Sư Ngọc Khanh là nam tử, tất nhiên suy nghĩ sẽ khác với nữ tử, trong lòng y nghĩ: Thái tử đối với ta rất tốt, ta tất nhiên biết, nếu ta là nữ tử ắt hẳn sẽ rất vui, nhưng y là nam tử, tất cả vinh quang đều đổi lấy từ vinh sủng, chẳng phải quá bi ai sao, nam tử hán đại trượng phu, phải vì quốc gia, dựa vào chính mình và nỗ lực.
Y không muốn để người nhà lo lắng, nên thu hồi tâm tư nói: “Lão thái quân mẫu thân và tỷ tỷ không cần lo lắng, con chỉ thuận miệng nói, tất cả vinh quang đều do Thái tử ban cho, con tự nhiên sẽ cảm kích Thái tử.”
Mạnh lão thái quân thấy ánh mắt ảm đạm của hắn, nhẹ nhàng thở phào nói: “Lời này không sai.”
Sư Ngọc Khanh thấy trâm cài tóc trên đầu Sư Kiều Hoàng nói: “Tỷ tỷ hiếm khi ăn mặc xinh đẹp như vậy, mẫu hậu có ban cho đệ một ít trang sức châu báu, đệ giữ lại cũng vô dụng hay là chia lại cho lão thái quân, mẫu thân và tỷ tỷ mang về sử dụng.”
Mạnh lão thái quân vội vàng ngăn cản: “Hoàng hậu nương nương ban đồ cho con, chúng ta làm sao dám nhận, bình thường ta với mẫu thân và tỷ tỷ con ít khi trang điểm, vì hôm nay tiến cung mới thế, con giữ lại đi, những thứ này chúng ta không thiếu.”