– Thông minh.
Giang Trần cười nhạt nói.
– Ta muốn ngươi lập một thiên địa thệ ước, nếu như ta đem Đinh Vinh sư huynh tới, chẳng những ngươi không được giết ta mà còn phải cho ta giải dược.
– Yên tâm đi, ta đã không có ý định giết ngươi, cũng không cần phải nuốt lời. Nhưng mà không được bạo lộ kế hoạch của ta. Ngươi phải tìm một nơi hẻo lánh trốn chừng mấy tháng.
– Có thể.
Trương lão tam cũng quyết tâm nói.
Hai người đạt thành giao dịch, Giang Trần cũng dùng thiên địa thệ ước với Trương lão tam. Sau khi nghe thấy thiên địa thệ ước, Trương lão tam thoáng cái lại trở nên bình tĩnh.
Tuy rằng hắn ta sợ chết, thế nhưng là người thông minh cho nên hắn biết rõ mình có thể giữ được cái mạng này hay không phải dựa vào hành động lần này.
Giang Trần thì nói với Hoàng Nhi:
– Chúng ta trước tiên thay đổi trang phục, giả mạo hai người kia một chút.
Hoàng Nhi là đại sư dịch dung, Giang Trần ở phương diện này cũng không kém, giả mạo Mộc Cao Kỳ dấu diếm tất cả người trong Vạn Tượng đại điển, cho nên việc này đối với bọn họ mà nói không có độ khó quá lớn.
Rất nhanh Giang Trần đã biến thành Hoa sư huynh bị Long Tiểu Huyền thôn phệ.
Mà Hoàng Nhi thì biến thành Phong sư huynh kia.
– Trương lão tam, ngay bây giờ ngươi đi tìm Đinh Vinh kia. Nói cho hắn biết chúng ta tìm được manh mối của linh dược Thiên cấp. Có thể dẫn Đinh Vinh một mình tới đây hay không phải dựa vào bổn sự của ngươi. Nhớ kỹ thông minh lên một chút. Một khi chuyện bại lộ, cái mạng nhỏ của ngươi cũng khó cứu được.
Giang Trần liên tục dặn dò.
Trương lão tam cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
– Đưa ta ra ngoài đi.
Sau khi Trương lão tam được đưa ra ngoài, cố gắng bình phục tâm tình một chút, lúc này mới chạy như bay về phía đóng quân. Trên đường đi rất nhiều đội ngũ tuần tra nhìn thấy Trương lão tam cho nên cũng không có kiểm tra.
Dù sao đều là người một nhà, cũng không có gì mà tra.
Trương lão tam một đường chạy về nơi trú quân. Dùng địa vị của hắn muốn gặp Đinh Vinh kỳ thực không đủ tư cách.
Nhưng mà hắn lại là thủ hạ của Hoa sư huynh kia, đại biểu cho Hoa sư huynh, cho nên hắn dùng danh nghĩa của Hoa sư huynh, rất nhanh gặp được Đinh Vinh kia.
Đinh Vinh với tư cách là thiên tài trẻ tuổi trong top ba của Lôi Âm môn, địa vị cực cao.
– Trương lão tam? Nếu như ta nhớ không nhầm bây giờ ngươi đang tuần tra mới đúng, ngươi chạy tới nơi này làm gì?
Đinh Vinh bề ngoài nhìn qua hào hoa phong nhã, thế nhưng mỗi một hành động, câu nói đều toát lên vẻ uy nghiêm của thượng vị giả.
Trương lão tam lấm la lấm lét nhìn những đồng môn bên cạnh Đinh Vinh kia một chút, cười hắc hắc nói:
– Đinh sư huynh, có một ít chuyện đệ muốn một mình báo cáo với huynh một chút.
Đinh Vinh môi hồng răng trắng, bộ dáng nhìn qua giống công tử hào hoa phong nhã, nghe vậy khẽ nhướng mày.
Mấy cường giả bên cạnh hắn lại quát:
– Truong lão tam, không được lén lén lút lút. Có việc gì cứ nói thẳng. Thời gian của Đinh sư huynh quý giá, không có thời gian nói chuyện với ngươi.
Trương lão tam chỉ cười làm lành nói:
– Đinh sư huynh, việc này là Hoa sư huynh phái đệ tới, trên người mang trọng trách trọng đại, Hoa sư huynh bảo ta phải một mình bẩm báo với sư huynh.
Đinh Vinh nhìn Trương lão tam thật lâu, nhìn thấy vẻ mặt lén lén lút lút của Trương lão tam, vốn bằng vào đảm lượng và bổn sự của Trương lão tam hiển nhiên không có khả năng có bất kỳ ác ý nào với Đinh Vinh hắn.
Hắn lập tức vung tay lên, ý bảo những người khác lui ra.
– Trương lão tam, nếu như Đinh mỗ phát hiện ngươi nói lời vô nghĩa, hậu quả tự ngươi hiểu rõ.
Đinh Vinh lạnh nhạt cảnh cáo.
Sau khi thấy những người khác tránh đi, Trương lão tam mới hạ thấp giọng nói:
– Đinh sư huynh, vừa rồi đệ và Hoa sư huynh, Phong sư huynh đi tuần tra, trong lúc đó không ngờ lại phát hiện ra một gốc linh dược, dường như là linh dược Thiên cấp, Hoa sư huynh cũng không dám kết luận một cách đơn giản, cho nên…
– Ngươi nói cái gì?
Vẻ mặt Đinh Vinh đại biến, linh dược Thiên cấp có ý nghĩa thế nào, Đinh Vinh hắn hiểu rõ.
Cho dù là môn chủ Lôi Âm môn, cũng chưa chắc có thể nhận được một gốc linh dược Thiên cấp.
Chỉ có những phong hào Đại đế kia mới có tư cách dùng linh dược Thiên cấp a.
Không thể không nói, hành động của Trương lão tam vô cùng tốt, hắn tới trước một bước, vẻ mặt ngưng trọng nói:
– Gốc linh dược kia bị một cỗ lực lượng phong ấn, Hoa sư huynh cũng từng thử qua, thế nhưng chung quy vẫn chênh lệch một chút. Huynh ấy bảo đệ về bẩm báo, đệ… Đệ có chút tư tâm, không có trực tiếp đi tìm trưởng lão dại nhân mà một mình đến… đến đây nói cho Đinh sư huynh.
Đinh Vinh nghe xong đã đại khái hiểu rõ.
Trương lão tam này muốn nịnh nọt hắn, cho nên một mình đem tin tức này nói cho hắn. Muốn mượn tin tức linh dược Thiên cấp hiện tại đến nịnh bợ hắn.
Đinh Vinh với tư cách là một trong ba đại thiên tài của tông môn, địa vị cực cao. Dùng địa vị của Trương lão tam, bình thường quả thực khó mà nịnh bợ được hắn.
Trong lúc nhất thời Đinh Vinh đã tin bảy tám phần.
– Còn có ai biết rõ tin tức này nữa?
Ngữ khí của Đinh Vinh vô cùng ngưng tọng.
– Hoa sư huynh và Phong sư huynh đều biết. Nhưng mà bọn họ đều đang ở nguyên tại chỗ, không dám rời khỏi. Chỉ phái đệ trở về tìm viện binh. Tiểu đệ cảm thấy linh dược Thiên cấp rơi vào trong tay người khác còn không bằng rơi vào trên tay thiên tài đỉnh cấp của Lôi Âm môn chúng ta, cho nên…
Đinh Vinh cũng là người lanh lợi, biết rõ Trương lão tam đang nịnh nọt, tranh công, cho nên lập tức vỗ vỗ bả vai Trương lão tam, nói:
– Ngươi rất tốt. nếu như làm được chuyện Đinh mỗ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.
Lời nói rất đẹp, thế nhưng lại không có tỏ vẻ một chút nào.
Trong lòng Trương lão tam thầm mắng, thế nhưng biểu hiện trên mặt lại tất cung tất kính.
– Đinh sư huynh, đệ đi trước dẫn đường.
Đinh Vinh gật đầu nói:
– Ngươi chờ chút, ta đi sắp xếp một chút.
Cái gọi là sắp xếp một chút chỉ đơn giản là che mắt người khác, để cho người khác không hỏi hắn đi đâu.
Một lát sau, Đinh Vinh lập tức tìm được Trương lão tam ở bên ngoài nơi trú quân.
– Dẫn đường.
Đinh Vinh là kẻ tài ca ogan lớn, đương nhiên trong lòng hắn mặc dù có chút cảnh giác, thế nhưng nghĩ lại dùng lá gan của Trương lão tam, có lẽ không tới mức lừa gạt hắn.
Dù sao loại nhân vật tam lưu, nhị lưu trong tông môn như Trương lão tam, nhất định không có khả năng nói điêu những chuyện như thế này.
Trừ phi đầu Trương lão tam bị vô nước thì mới có thể nói chuyện đùa khiến cho hắn tức giận như vậy.
Nhưng mà Đinh Vinh trời sinh có tính cảnh giác, trên đường đi cũng không có vì thế mà buông lỏng cảnh giác.
– Có còn xa lắm không?
Đinh Vinh hỏi.
– Còn có một đoạn đường, vượt qua triền núi này là coi như tới.
– Đến rồi.
Thần thức của Giang Trần triển khai toàn bộ, đã nhìn thấy Trương lão tam dẫn theo một thiên tài trẻ tuổi nhanh chóng đi tới. Tuy rằng Giang Trần không nhận biết người này là ai,thế nhưng hắn có thể khẳng định người này chính là Đinh Vinh.