– Giang công tử, có muốn Hoàng Nhi ra tay hay không?
Nếu như là Hoàng Nhi ra tay, nhất định phải vận dụng lĩnh vực Hoàng cảnh, như vậy muốn bắt một mình Đinh Vinh vô cùng dễ dàng, tuyệt đối không có chút khó khăn nào.
– Không cần.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, ngữ khí tràn ngập tự tin.
– Không cần
Giang Trần cười nhạt một tiếng, ngữ khí tràn ngập tự tin.
Thánh Cảnh ngũ trọng? Thì tính sao?
Tiến vào cạm bẫy của hắn, coi như là cường giả nửa bước Hoàng cảnh như Tào Tấn, cũng phải uống nước rửa chân của hắn.
Trong lúc hai người trao đổi, Đinh Vinh và Trương lão tam kia đã tới gần.
Giang Trần và Hoàng Nhi ra vẻ kinh ngạc, nhìn qua Trương lão tam nói:
– Tại sao chỉ có một mình Đinh sư huynh?
Trương lão tam cũng rất biết diễn kịch, rất là xấu hổ gãi gãi đầu nói:
– Đệ… Đệ cảm thấy nhiều người có lẽ sẽ bạo lộ. Đinh sư huynh bình thường rất chiếu cố chúng ta, linh dược Thiên cấp đưa cho Đinh sư huynh chung quy vẫn tốt hơn là nộp cho Bất Diệt Thiên Đô a.
Đinh Vinh lạnh nhạt nhìn qua Giang Trần, nói:
– Hoa sư đệ, ngươi có ý kiến gì sao?
Giang Trần cười khổ nhún vai:
– Phong ấn kia ta không phá được, hy vọng Đinh sư huynh có thể làm được.
Đinh Vinh lạnh nhạt gật đầu, liếc nhìn Giang Trần và Hoàng Nhi, hiển nhiên cũng không nhận ra hai người này giả mạo.
Mấy người đi vào, Đinh Vinh nhìn vào trong khe nứt phía trước, bên trong đột nhiên có một cây linh dược tràn ngập linh lực.
Linh dược Thiên cấp.
Đinh Vinh chấn động toàn thân, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ben trong, trong mắt hiện lên vẻ tham lam khó có thể ức chế.
– Đinh sư huynh, đây là linh dược Thiên cấp sao?
Trương lão tam mặt dày hỏi.
Đinh Vinh lẩm bẩm nói:
– Đúng, nhất định là linh dược Thiên cấp. Hoa sư đệ, chuyện này ai cũng không được nói ra. Sau này Đinh mỗ nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi. Truyện Điền Văn
Trong lúc nói chuyện Đinh Vinh đã lấy ra một thanh đoản kiếm, đi về phía linh dược Thiên cấp.
Đột nhiên thân thể Đinh Vinh đứng lại, đột nhiên phát hiện ra một tia không ổn. Sau một khắc linh dược Thiên cấp trước mắt hắn nhoáng lên, biến mất không thấy gì nữa.
Mà trước mặt hắn thoáng cái xuất hiện một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Rừng rậm vô tận, vô số dây leo đang điên cuồng phóng về phía hắn. Đinh Vinh giận dữ, mơ hồ đoán được mình đã mắc lừa.
Ngay khi hắn giận dữ không kiềm chế được, hư không đột nhiên có ba đạo kim quang rơi xuống đất, ba võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh đáp xuống, tạo thành một hình tam giáp vây quanh rồi điên cuồng vây công hắn.
Ba võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh, hợp lực vây quanh một thiên tài Thánh Cảnh ngũ trọng, đây hoàn toàn là sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực.
Đinh Vinh tuy rằng lợi hại, mặc dù có rất nhiều át chủ bài, thế nhưng căn bản không có thời gian thi triển.
Bị ba võ sĩ kim giáp hợp lực đánh, trực tiếp đánh hắn thành mảnh nhỏ, ngay cả thần hồn cũng không có cơ hội thoát ra.
Cảnh này khiến cho Trương lão tam nhìn vào trợn mắt há hốc mồm.
Rất nhanh hiện trường đã bị thanh lý sạch sẽ, ba người lần nữa trở lại dưới lòng đất.
Trương lão tam toàn thân run rẩy như cầy sấy, đồng thời còn đang không ngừng run rẩy. Hiển nhiên cũng bị thế công kích mạnh mẽ này làm cho khiếp đảm. Mạnh như Đinh Vinh ở trong lòng Trương lão tam vẫn là tồn tại cao thượng.
Hiện tại tồn tại cao thượng này bị người ta dùng một chiêu miểu sát, loại lực trùng kích này quá lớn, quả thực không có cách nào mà hình dung được.
– Trương lão tam, lần này biểu hiện của ngươi rất tốt. Đây là giải dược ba tháng. Giải dược ba tháng sau ta sẽ ném ở biên cảnh Xích Đỉnh trung vực. Có tìm được hay không phải dựa vào tạo hóa của ngươi.
Nhớ kỹ trong vòng ba tháng không được rời khỏi lòng đất. Nếu không một khi kế hoạch bạo lộ, ta rơi vào trong tay giặc, giải dược của ngươi cũng coi như không có.
– Đúng, ta sẽ cẩn thận…
Trương lão tam liên tục gật đầu nói.
Giang Trần lạnh nhạt gật đầu, sau đó quay đầu lại nói với Hoàng Nhi:
– Bước tiếp theo ta muốn giả trang Đinh Vinh này một chút.
Trong mắt Trương lão tam hiện lên vẻ kinh ngạc nồng đậm, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thất thanh hỏi:
– Giang thiếu… Ngươi… Không phải là muốn đi tổng bộ Đan Kiền Cung, đi đối phó với Cung Kỳ đó chứ?
Đầu óc của Trương lão tam rất linh hoạt, liên tưởng những câu hỏi của Giang Trần trước đó khi hỏi nhiều về Cung Kỳ, lúc này dường như hắn đã hiểu được cái gì đó.
– Bẩm trưởng lão, Đinh Vinh sư huynh vừa mới trở về, nói phát hiện một ít manh mối, hiện tại đang có nhu cầu cấp bách muốn đi tới tổng bộ Đan Kiền Cung, tự mình gặp môn chủ một chuyến.
Một tổ trưởng tuần tra đi tới cửa ra vào nơi ở của trưởng lão Thánh Cảnh bát trọng bẩm báo nói.
– Ồ?
Vị trưởng lão này nhíu mày, nói:
– Hắn có nói là đầu mối gì không?
– Không có, thuộc hạ không dám hỏi tới.
Tên tổ trưởng tổ tuần tra kia lắc đầu nói.
– Hắn đi có một mình sao?
Tên tổ trưởng tổ tuần tra kia nói:
– Lúc ấy hắn và Hoa sư huynh ở cùng một chỗ, dường như còn mang theo hai người, là thủ hạ của Hoa sư huynh là Phong sư đệ và Trương sư đệ. Thế nhưng hai người này thuộc hạ không thấy.
Cái gì mà Phong sư đệ, Trương sư đệ đều là tiểu nhân vật Nguyên Cảnh, trưởng lão đại nhân căn bản không đặt vào trong lòng. Hắn chỉ hiếu kỳ là rốt cuộc Đinh Vinh phát hiện ra đầu mối gì.
Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, hắn cũng không dám có bất mãn gì với Đinh Vinh. Đinh Vinh là đệ tử chân truyền của môn chủ, tuổi còn trẻ đã là Thánh Cảnh ngũ trọng, thành tựu tương lai so với hắn chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.
Nghĩ lại vị trưởng lão này khoát tay nói:
– Ta biết rồi, tiếp tục bảo trì trạng thái tuần tra cao độ, không được chủ quan.
Trên đường đi tới tổng bộ Đan Kiền Cung, Giang Trần và Hoàng Nhi đi vô cùng nghênh ngang.
Lúc này thân phận của hắn đã biến thành Đinh Vinh và đệ tử họ Hoa kia.
– Hoàng Nhi cô nương, lần này có chút mạo hiểm. Nàng…
Thật ra Giang Trần không hy vọng cũng đem Hoàng Nhi vào nơi nguy hiểm.
Hoàng Nhi chỉ cười nhạt một tiếng nói:
– Giang công tử, giữa chúng ta cũng coi như cùng chung hoạn nạn, nhiều lần đồng sinh cộng tử. Mạo hiểm cùng với Giang công tử chung quy cũng có chút thú vị a.
Giang Trần cười ha hả, hắn cũng là người tiêu sái, giang hồ nhi nữ, tự nhiên không cần phải ra vẻ gượng ép.
– Ta chỉ sợ đến lúc đó không thể nào bàn giao với Thuấn lão.
– Thuấn lão là một người rộng rãi.
Hoàng Nhi cười nói.
Giang Trần gật gật đầu, chuyện này quả thực hắn cần Hoàng Nhi tới phối hợp một chút. Tuy rằng kế hoạch này của hắn vô cùng lớn mật, thế nhưng chỉ dựa vào một mình hắn, kế hoạch này vẫn không đủ hoàn mỹ.
Nếu như Hoàng Nhi chỉ cần phối hợp thêm một chút, hy vọng sẽ tăng lên nhiều.
Hai thời thần sau, hai người liền đi tới bên ngoài sơn môn Đan Kiền Cung. Tổng bộ Đan Kiền Cung này thủ vệ rõ ràng sâm nghiêm hơn rất nhiều.
Nhưng mà Đinh Vinh với tư cách là đệ tử chân truyền của Lôi Âm môn, địa vị cực cao, hắn xuất hiện tự nhiên không cần kiểm tra quá nhiều.