Đợi sau khi Giang Trần biến mất trước mắt hắn, thái phó và rất nhiều thân vệ lập tức phóng tới, nhìn thấy thái tử bình yên vô sự, tảng đá lớn trong lòng mọi người cũng buông xuống.
Tên thái phó kia lập tức chú ý tới Mãnh Hổ đan thành phẩm bên cạnh thái tử, hai mắt sáng ngời:
– Mãnh Hổ đan? Đây thực sự là Mãnh Hổ đan sao?
Thái tử than nhẹ một tiếng:
– Không những hắn luyện chế ra được, mà còn dùng những tài liệu đã bị hỏng kia luyện chế ra. Tiểu tử này dường như lai lịch không nhỏ.
– Biến phế vật thành bảo vật?
Thái phó càng thêm ngạc nhiên, cẩn thận cầm một khỏa Mãnh Hổ đan lên tay.
– Hắn nói Mãnh Hổ đan nếu như sử dụng dài ngày, hại lớn hơn lợi. Cho nên hắn không để cho chúng ta luyện chế Mãnh Hổ đan, mà giới thiệu ta tới Lưu Ly vương thành mua Bạo Hổ đan. Chỉ là giá cả của Bạo Hổ đan lại chưa tới gấp đôi Mãnh Hổ đan.
– Giá vốn sao?
Tên Thái phó kia sững sờ nói:
– Bạo Hổ đan? Là bản thăng cấp của Mãnh Hổ đan sao?
– Đúng, hắn nói tác dụng rất tốt, hơn nữa tác dụng phụ còn giảm một mảng lớn.
– Lão phu biết rõ Bạo Hổ đan. Quả thực tác dụng phụ giảm bớt rất nhiều. Người này… Chẳng lẽ có quan hệ mật thiết với Thái Uyên các? Đúng rồi? Vì sao hắn nhiệt tình như vậy? Vô duyên vô cớ chạy tới Đông cung chúng ta giới thiệu một sinh ý không có lãi một chút nào như vậy?
Vẻ mặt thái phó vô cùng khó hiểu.
Sau khi nghe thái tử nói xong, tên thái phó kia cũng kinh ngạc nói:
– Phi Mã khách điếm? Bất quá chỉ là thế lực nhị lưu của Kim Chung thành mà thôi. Nhiều lắm chỉ được coi là chuẩn nhất lưu. Vị bằng hữu kia đã có địa vị lớn như vậy, nhưng mà lại vì chút việc nhỏ đó mà tới tìm thái tử. Phong cách làm việc của cao nhân quả thực đúng là thâm bất khả trắc. Chính hắn đi làm cũng hoàn toàn có thể xử lý được thích đáng a.
– Hắn nói Ngưu chưởng quỹ kia là cố nhân của hắn, có lẽ hắn cảm thấy tự bản thân mình đi làm không quá tiện a.
Thái tử cũng không nhịn được mà phỏng đoán.
– Đúng vậy, thiên tài Lưu Ly vương thành luôn quý trọng thanh danh của mình. Có lẽ hắn không muốn có danh tiếng bất lương lưu lại ở Thương Vân đại quốc. Xem ra vị bằng hữu kia không chỉ là thiên tài mà còn là chính nhân quân tử. Có năng lực, có bản lĩnh, lại không dùng cường quyền áp đặt người khác. Người bình thường quả thực không làm được như vậy.
Thái phó khen không dứt miệng. Đối với phong cách hành sự của Giang Trần cũng bội phục vô cùng.
Hắn lập tức nhìn tờ giấy trong tay thái tử, hỏi:
– Đây là tờ giấy giới thiệu mà hắn ghi cho ngươi sao?
– Vâng, thái phó, người xem qua một chút đi. Nhìn xem bức thư này có giả bộ hay không?
Thái tử cảm giác, cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, có cảm giác không quá chân thật.
Thái phó tiếp nhận tờ giấy, nhìn nội dung trên tờ giấy, dường như không có vấn đề gì. Thế nhưng mà khi ánh mắt thái phó nhìn lên trên con dấu kia, bỗng nhiên biến sắc.
– Sao vậy?
Thái tử thấy biểu hiện trên mặt thái phó có chút kỳ quái, cho nên nhịn không được mà hiếu kỳ hỏi.
Biểu hiện trên mặt Thái phó vô cùng cổ quái, nhìn những thân vệ kia, nói:
– Các ngươi đi xuống trước đi, lão phu muốn một mình nói với thái tử vài lời.
Lần này thái tử không để cho đám thân vệ chần chừ, vung tay lên nói:
– Nghe thấy thái phó nói chưa? Các ngươi lui xuống trước đi.
Những thân vệ kia cũng biết thái tử vô cùng tôn trọng thái phó, thái phó lên tiếng, thái tử lại lên tiếng, tự nhiên bọn họ không thể không nghe.
Huống chi hiện tại lại không có người ngoài ở đây, cũng không tồn tại phong hiểm.
Đợi sau khi tất cả thân vệ rời khởi đây, thái tử mới nhịn không được hỏi:
– Thái phó, người có phát hiện gì sao? Tại sao đến đám thân vệ cũng đuổi ra ngoài?
Sắc mặt thái phó không ngừng biến hóa, gắt gao nhìn tờ giấy trong tay, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ. Bờ môi run rẩy không thôi, hai tay cũng không ức chế được mà run run, thoạt nhìn giống như đang kích động vì tìm thấy người thân thất lạc sau mấy trăm năm vậy.
– Thái tử… Ngươi… Ngươi đã bỏ qua một cái cơ duyên vô cùng lớn a.
Mãi một lúc lâu sau thái phó mới có thể trấn tĩnh lại đôi chút, thở dài một tiếng, thân thể nặng nề giống như núi, vẻ mặt tràn ngập tiếc nuối.
– Thái phó, xin người chỉ giáo cho.
Thái tử sững sờ nói.
– Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi a. Có phải lúc này ngươi đang cân nhắc xem bức thư này có phải là thật hay không đúng không?
Vẻ mặt thái phó lúc này là hận không thể rèn sắt thành thép, cực kỳ phiền muộn.
– Đúng vậy a, bức thư này quá mức tùy ý, bản điện hạ cho tới bây giờ vẫn còn có chút hoài nghi a.
– Hồ đồ, ngươi thực sự là hồ đồ. Ngươi không nhìn thấy con dấu bên trên sao?
Thái phó tức tới giận chân.
– Con dấu? Con dấu có chữ giống như gà bới vậy, quả thực ta không nhìn kỹ.
Thái tử đứng ngồi không yên, vươn tay lấy bức thư rồi nhìn kỹ.
– Ngươi nhìn kxy xem, con giấu này, con dấu này là cái gì?
Thái phó tức tới mức bàn tay đang chỉ phát run, chỉ vào con dấu nói:
– Cái này… Cái này là ba cái lông vũ, con dấu tinh mỹ như thế, bất phàm như thế, con mắt ngươi dấu ở đũng quần hay sao?
Thái phó thực sự đã tức nổ phổi.
– Thái phó, rốt cuộc con dấu này có huyền ảo gì bên trong?
Thái tử giống như tiểu hài tử phạm sai lầm vậy, dùng vẻ mặt vô tội nói.
– Ài, ngu xuẩn, ngu xuẩn a. Nếu như lão phu không có đoán sai, đây là con dấu của Thiếu Vũ lệnh. Ngay cả Thiếu Vũ lệnh cũng không có nhìn ra. Ngươi… Ngươi là quốc chủ tương lai của Thương Vân đại quốc mà Thiếu Vũ lệnh cũng không nhận ra. Còn mỗi ngày đều hô hào muốn tới Lưu Ly vương thành, muốn tới bái kiến Chân thiếu chủ.
Lần này toàn thân thái tử như bị điện giật, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, run run nói:
– Người. Thái phó, người nói, người này… đây là Thiếu Vũ lệnh của Chân thiếu chủ sao? Vậy thiếu chủ… Người này là người Khổng Tước thánh sơn sao?
– Nói nhảm, người của Khổng Tước thánh sơn cái gì? Hắn… Hắn chính là Chân thiếu chủ đó.
Thái phó đối với người chậm hiểu như thái tử cảm thấy vô cùng bất lực.
Hắn tiếp tục quát lớn:
– Khổng Tước thánh sơn là chưởng khống giả của Lưu Ly vương thành, Thiếu Vũ lệnh là tín vật của Khổng Tước đại đế bệ hạ, mà Thiếu Vũ lệnh là tín vật của thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn. Hai vậy này đại biểu cho quyền lực chí cao của Lưu Ly vương thành. Coi như là Tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn còn có Khổng Tước vệ đều phải nghe theo sự điều khiển của Thiếu Vũ lệnh. Ngươi nói xem, tín vật chí cao này, Chân thiếu chủ sẽ giao cho bọn thuộc hạ sao?
Thái tử ngây ngốc, triệt để ngây ngốc.
Dù sao hắn cũng là thái tử đại quốc, không phải là người bần cùng kiến thức nông cạn. Nghe thái phó nói như vậy, chỉ cần nghĩ qua đã lập tức hiểu rõ.
Chân thiếu chủ.
Thái tử bỗng nhiên hung hăng vương tay ra, hai tay liên tục đánh hơn chục cái tát vào mặt mình rồi nói
– Nhìn xem tên hỗn đản nhà ngươi, có mắt không nhìn thấy thái sơn. CHân thiếu chủ ở ngay trước mắt mà ngươi còn không nhận ra. Đôi mắt này để làm gì, có mắt không tròng a.