Tuy nàng còn có rất nhiều rất nhiều kim châm, thế nhưng mà cũng chịu không được chà đạp như vậy a.
Nguyên Từ Kim Sơn của Giang Trần, rất ít sử dụng. Thời điểm ở Vạn Tượng Cương Vực, cơ hồ là chưa từng dùng qua. Người thấy hắn dùng qua, cơ bản đều bị hắn tiêu diệt
Mà ở trên Lưu Ly Vương Tháp Hội, Giang Trần từng dùng qua một lần. Bất quá lần kia sử dụng, mặc dù người xem nhiều, nhưng kia đều là người của Lưu Ly Vương Thành chiếm đa số.
Tứ đại tán tu này, chủ yếu vẫn là ở Xích Đỉnh Trung Vực hoạt động, cách Lưu Ly Vương Thành xa vạn dặm, tự nhiên không có khả năng biết rõ Nguyên Từ Kim Sơn.
Dù sao, bản đồ thế giới võ đạo thật sự là quá lớn, mà danh khí của Giang Trần lại không lớn, cơ hội xuất thủ lại ít, không có khả năng mỗi người đều biết.
Trừ khi có một ngày hắn trở thành Đại Đế, thời điểm cả thế giới Nhân loại đàm luận hắn, hết thảy của hắn mới có thể bị mọi người biết rõ.
Đến lúc đó, có lẽ thời điểm hắn tùy tiện dùng một chiêu, hoặc sử xuất bảo vật giữ nhà gì, người khác liếc liền nhìn ra.
Hôm nay, Giang Trần không cần có loại lo lắng này.
Hơn nữa, hình thái của Nguyên Từ Kim Sơn hay thay đổi, chỉ cần Giang Trần tùy ý biến hóa thoáng một phát, người khác cũng chưa chắc có thể suy đoán đến trên đầu của hắn.
– Kim Châm Mỗ Mỗ, còn có chiêu số gì, cứ việc dùng a. Ta nói rồi, động thoáng một phát, liền tính ta thua.
Giang Trần lạnh nhạt tự nhiên như cũ.
Bất quá giờ khắc này, thái độ của hắn, nhìn ở trong mắt Kim Châm Mỗ Mỗ, tâm tình lại hoàn toàn bất đồng rồi.
Kim Châm Mỗ Mỗ không phải người ngu, tuy nàng nổi giận, nhưng lý trí vẫn nói cho nàng biết, tuy thần thông kim châm của nàng Thiên Biến Vạn Hóa, thế nhưng mà bảo vật của đối phương, rõ ràng khắc chế kim châm của nàng.
Dù nàng có thể đem kim châm chơi ra trăm kiểu, chỉ sợ như cũ là không làm nên chuyện gì
Ngoại trừ đưa kim châm cho đối phương hành hạ, thì không có khả năng có hiệu quả.
Kim Châm Mỗ Mỗ quả thực là hổn hển rồi, một thân tu vi của nàng, chín thành chín tinh hoa đều ở trên kim châm, cả đời cùng người đối địch, cũng không phải là không có bị ngăn trở qua.
Thế nhưng mà triệt để té ngã như hôm nay, thì chưa từng có trải qua.
Đây quả thực là phá hủy ý chí chiến đấu của nàng.
Kim châm không có hiệu quả, một thân tu vi của Kim Châm Mỗ Mỗ trên cơ bản cũng phế bỏ chín thành.
Diệu công tử thấy thế, cười quái dị một tiếng:
– Mỗ Mỗ, xem ra kim châm của ngươi có tính cực hạn rất lớn a. Không Vân lão ca, Ngân Sa lão ca, các ngươi thấy thế nào?
Ngân Sa khách cau mày nói:
– Diệu công tử, ít ngồi châm chọc đi. Tuy chúng ta không có giao tình gì, nhưng ít ra cũng trên một cái thuyền. Kim Châm Mỗ Mỗ bại, trên mặt ngươi ta cũng không ánh sáng.
Không Vân lão nhân cũng khó được gật đầu nói:
– Tiểu tử này quả nhiên tà môn, công bình để đạt được mục đích, bốn người chúng ta cùng tiến lên, ai cũng không thiệt thòi.
Diệu công tử nhún vai:
– Đối phó một vô danh tiểu tốt, bốn người cùng tiến lên? Ta gánh không nổi cái mặt này. Các ngươi muốn lên thì lên, ta vẫn là lược trận cho các ngươi.
Giang Trần đạm mạc cười cười:
– Cần gì dong dài, các ngươi đã khăng khăng một mực làm tay sai cho Thúy Hoa Hiên chủ, điểm mấu chốt cơ bản nhất cũng không có, còn muốn thể diện gì? Cùng tiến lên a, để ta bớt từng bước từng bước lãng phí thời gian.
– Thật cuồng.
Nội tâm kiêu ngạo của Không Vân lão nhân cũng bị Giang Trần chọc giận.
– Tiểu tử, nhìn thân thủ của ngươi, hẳn không phải là người không có lai lịch. Bất quá, đừng tưởng rằng ngươi tới từ đại tông đại môn, là có thể ở chỗ này không coi ai ra gì.
– Ha ha ha, không coi ai ra gì?
Giang Trần giận dữ cười ha hả.
– Trong mắt ta tự nhiên có người, từ trước đến nay ta cũng kính trọng cường giả trong tán tu. Bất quá, bốn các ngươi, để thân thủ tốt ở đó, lại bán mạng cho một người không đáng bán mạng. Nếu như thế, còn trông cậy vào ai có thể tôn trọng các ngươi?
Ngữ khí của Không Vân lão nhân đạm mạc:
– Thúy Hoa Hiên chủ xuất tiền, chúng ta xuất lực. Hết thảy thiên kinh địa nghĩa.
– Tốt một cái thiên kinh địa nghĩa.
Giang Trần châm chọc nói:
– Mặc dù Thúy Hoa Hiên chủ dấn thân vào Ma tộc, thành phản đồ của Nhân tộc, các ngươi cũng cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực, đúng không?
– Cái gì?
Không Vân lão nhân sững sờ, hiển nhiên đối với Giang Trần nói có chút khó hiểu.
Ngân Sa khách cũng ngạc nhiên:
– Ma tộc? Người trẻ tuổi, ngươi làm gì nói chuyện giật gân?
Vẻ mặt của Kim Châm Mỗ Mỗ cũng ngưng trọng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, hiển nhiên đối với Giang Trần nói cũng có chút khó hiểu.
Ngược lại là Diệu công tử kia, biểu lộ vốn là cười đùa tí tửng, bỗng nhiên trở nên có chút phiêu hốt bất định.
Ánh mắt của Giang Trần phảng phất có thể hiểu rõ hết thảy, đột nhiên bắn ra một ánh mắt như đao, nhìn chằm chằm vào Diệu công tử:
– Diệu công tử, nghe nói những năm này ngươi ở tán tu giới thanh danh lên cao, xem ra, dấn thân vào Ma tộc, mang đến cho ngươi những hư danh này, để ngươi thập phần thỏa mãn a.
Diệu công tử biểu lộ ngả ngớn, thoáng cái trở nên vô cùng khắc nghiệt:
– Tiểu tử, chuyện cho tới bây giờ, ngươi lại ngậm máu phun người sao? Muốn mượn cái này thoát chết sao?
Giang Trần cười ha ha:
– Huyết quang khốn trận cũng không thể vây được ta, ngươi cái tiểu lâu la dấn thân vào Ma tộc này, không thấy ngữ khí hơi lớn sao?
Ánh mắt của Diệu công tử lập loè, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, biểu lộ trở nên vô cùng cổ quái.
Trong lúc đó, Diệu công tử hét lên một tiếng, quát:
– Không Vân lão ca, Ngân Sa lão ca, Kim Châm Mỗ Mỗ, tiểu tử này ý đồ châm ngòi ly gián, hết sức giảo hoạt. Không thể nói trước, chúng ta phải đoàn kết nhất trí, đem tiểu tử này diệt trước nói sau. Miễn cho hắn ở chỗ này nói chuyện giật gân, phá hư quan hệ của chúng ta.
Kim Châm Mỗ Mỗ kích động, Không Vân lão nhân trầm ngâm không nói, ngược lại là Ngân Sa khách kia, nhìn Diệu công tử, lại nhìn Giang Trần một chút, trong lúc nhất thời, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ ngưng trọng.
– Các hạ, ngươi luôn miệng nói Thúy Hoa Hiên chủ dấn thân vào Ma tộc, có căn cứ không?
Ngân Sa khách trầm giọng hỏi.
– Căn cứ?
Giang Trần cười lạnh một tiếng.
– Nếu các ngươi chứng kiến Ma tộc tế đàn, nhìn thấy huyết quang khốn trận, liền biết chuyện quan trọng như thế nào rồi. Bất quá, nếu như các ngươi thật sự đi tới đó, chỉ sợ cũng chính là lúc tánh mạng tới cuối cùng, cũng là lúc các ngươi huyết tế cho Ma tộc.
– Tế đàn? Huyết tế?
Ngữ khí của Ngân Sa khách vô cùng ngưng trọng, nhìn qua Không Vân lão nhân.
– Không Vân lão ca, ngươi thấy thế nào?
Không Vân lão nhân lắc đầu:
– Những sự tình này, lão phu không am hiểu phán đoán. Ngân Sa, xưa nay ngươi tỉnh táo lý trí, phán đoán của ngươi thế nào?
Ngân Sa khách cau mày nói:
– Cá nhân ta bán tín bán nghi, bất quá cử động của Thúy Hoa Hiên chủ, đích thực có chút khác thường.