Bốn người này, phân bốn nơi hẻo lánh, đối với Giang Trần ẩn ẩn hình thành xu thế vây quanh.
Giang Trần nhíu mày, Thiên Mục Thần Đồng chậm rãi đảo qua bốn người trước mắt. Ánh mắt sâu xa, phảng phất muốn bắn phá thần thức phòng ngự của bốn người này, khám phá thế giới nội tâm của bọn hắn.
Bốn người này đều là Hoàng cảnh, đối mặt Giang Trần, tự nhiên không cam lòng yếu thế, thấy ánh mắt của Giang Trần phóng tới, đều cười lạnh nghênh hướng Giang Trần.
Hoặc đạm mạc, hoặc trêu tức, hoặc khinh thường, hoặc ngưng trọng.
Bốn loại ánh mắt, lại hoàn toàn thể hiện tính cách của bốn người này.
Kim Châm Mỗ Mỗ ánh mắt đạm mạc; trêu tức chính là Diệu công tử; khinh thường là Không Vân lão nhân; mà duy nhất thần thái ngưng trọng, là Ngân Sa khách.
Hiển nhiên, trong bốn người này, cũng chỉ có Ngân Sa khách, mới coi Giang Trần là đối thủ quan trọng. Đây là cùng kinh nghiệm của Ngân Sa khách có quan hệ.
Ngân Sa khách trải qua kiếp sống bang phái, trải qua chuyện bang phái bị diệt. Cho nên tính cách so với những người khác càng cẩn thận một ít.
Mà Kim Châm Mỗ Mỗ từ trước đến nay kiệt ngao bất tuần, phong cách hành sự quái đản, đặc lập độc hành. Loại tán tu độc lai độc vãng này, tính cách bình thường đều là thiên hướng đạm mạc.
Diệu công tử tuổi trẻ thành danh, thiên phú kinh người, tính cách lại thiên hướng ngả ngớn, nhìn vô danh tiểu tốt như Giang Trần, tự nhiên là như nhìn con mồi, tràn ngập trêu tức.
Không Vân lão nhân ở tán tu giới địa vị cực cao, kiến thức rộng rãi, người có thể vào pháp nhãn của hắn, vốn là không nhiều lắm, cho nên đối với Giang Trần cũng hơi có chút khinh thường.
– Chậc chậc, Thúy Hoa Hiên chủ thật đúng là cẩn thận quá mức rồi, vậy mà để cho bốn người chúng ta đến đối phó một tiểu tử vô danh như vậy?
Diệu công tử than nhẹ lắc đầu, hiển nhiên đối với nhiệm vụ này cảm thấy đần độn nhạt nhẽo.
Kim Châm Mỗ Mỗ ngưng mặt:
– Diệu công tử, ngươi cũng đừng khinh địch. Tiểu tử này có thể né tránh một kích Mỗ Mỗ kim châm, tuyệt đối không phải đèn đã cạn dầu.
Diệu công tử ung dung cười cười:
– Mỗ Mỗ, làm gì thiếp vàng trên mặt tiểu tử này? Nhìn tiểu tử này chỉ là nửa bước Hoàng cảnh. Trong chúng ta bất kỳ một cái nào, đều có thể nhẹ nhõm bắt lấy hắn.
Lúc này Không Vân lão nhân cũng mở miệng:
– Tốt rồi, chúng ta lấy tiền tài của người, thay người tiêu tai. Thúy Hoa Hiên chủ đã mở miệng, cho dù là lão hổ bác dê, cũng phải làm bộ dáng. Diệu công tử, ngươi đã tự tin như thế, tiểu tử này liền giao cho ngươi a.
Diệu công tử nhún vai:
– Dựa vào cái gì giao cho ta?
Không Vân lão nhân cau mày nói:
– Tại đây ngươi trẻ tuổi nhất, loại cơ hội xuất thủ này tặng cho ngươi, đây là mọi người tin ngươi.
– Đừng rót thuốc mê cho ta, Kim Châm Mỗ Mỗ đã xuất thủ trước, ta xem một chuyện không phiền hai chủ, vẫn là Mỗ Mỗ ra tay đi.
Kim Châm Mỗ Mỗ hừ lạnh một tiếng:
– Các ngươi cả đám đều tư tâm quá nặng, vậy thì lão thân ra tay a.
Không Vân lão nhân gật gật đầu, Diệu công tử mỉm cười không nói.
Ngược lại là Ngân Sa khách kia, bỗng nhiên mở miệng nói:
– Mỗ Mỗ, không nên khinh địch. Kẻ này không đơn giản.
Kim Châm Mỗ Mỗ lộ ra nụ cười quỷ dị:
– Yên tâm, tuy tốc độ của tiểu tử này có chút môn đạo, bất quá lão thân am hiểu đối phó nhất, là kiểu tu sĩ giỏi tốc độ này.
Kim Châm Mỗ Mỗ một thân vô số kim châm, vừa rồi bất quá là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà. Thủ đoạn kim châm của nàng, cơ hồ đã đến cấp độ tông sư.
Một khi thi triển đến mức tận cùng, toàn bộ hư không không chỗ nào không có, đều là kim châm của nàng bay múa. Mặc kệ tốc độ của ngươi nhanh ra sao, ở dưới mật độ đáng sợ, ưu thế tốc độ căn bản phát huy không ra.
Dù sao, cường giả Hoàng cảnh, đều có lĩnh vực Hoàng cảnh.
– Các ngươi lược trận cho lão thân.
Kim Châm Mỗ Mỗ khẽ quát một tiếng, liền muốn ra tay.
Giang Trần một mực cười lạnh không nói, lúc này lại bỗng nhiên nở nụ cười:
– Không thể tưởng được, không thể tưởng được. Không Vân lão nhân không sợ quyền quý, không quăng tông môn, ta vẫn cho là cái hảo hán tử; Ngân Sa khách môn phái bị diệt, không chịu đi theo địch, ta cũng cho là cái hảo hán tử; Kim Châm Mỗ Mỗ đặc lập độc hành, ta vẫn cho là người có nguyên tắc… Không thể tưởng được, nổi danh kia, lại hư danh nói chơi.
– Ân? Tiểu tử, ngươi cái này là muốn lão thân càng thống khoái diệt sát ngươi, ăn ít đau khổ vụn vặt sao?
Kim Châm Mỗ Mỗ nghe vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm.
– Mặc dù tên tuổi của Kim Châm Mỗ Mỗ rất lớn, nhưng đừng đánh giá mình quá cao.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
– Ta đứng ở chỗ này, cũng không nhúc nhích, tùy ý kim châm của ngươi công kích. Nếu có thể để cho ta mất một cọng tóc gáy, ta liền mặc ngươi xâm lược, như thế nào?
Kim Châm Mỗ Mỗ trừng mắt, thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết:
– Tiểu tử, ngươi là vô tri không sợ, hay là trước khi chết muốn nói sướng miệng một lần?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
– Nói miệng không bằng chứng, ra chiêu đi.
Giang Trần phất tay, trong tay bỗng nhiên nhiều ra một vật. Vật ấy ở trong lòng bàn tay hắn, nhanh chóng biến lớn, dĩ nhiên là một ngọn núi.
Nguyên Từ Kim Sơn…
Kim Châm Mỗ Mỗ bị thái độ ngạo mạn của Giang Trần chọc giận, áo gai cuốn một cái, vô số kim châm như lông trâu, thoáng cái tản ra, hóa thành vô số đạo quỹ tích, hướng Giang Trần vọt tới.
Kim châm của Kim Châm Mỗ Mỗ, không đơn thuần là ám khí công kích đơn giản như vậy. Từng cái kim châm của nàng, đều trải qua luyện chế đặc thù.
Thu phát tự nhiên, điều khiển tùy tâm.
Quan trọng nhất là, trong một chiêu, có thể có vô số biến chiêu. Mỗi một cây kim châm, đều có quỹ tích vận hành đặc biệt.
Như có được linh tính, có thể tự động tìm kiếm nhược điểm của phòng ngự, chuyên môn hướng khu vực đối thủ không dễ phòng ngự nhất bay đến.
Giang Trần khẽ động, lòng bàn tay đẩy ra, Nguyên Từ Kim Sơn biến lớn, hóa thành độ cao mười trượng, Nguyên Từ chi lực đáng sợ, lập tức phóng xạ ra bốn phương tám hướng.
Lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện.
Vô số kim châm ở dưới Nguyên Từ chi lực chiếu rọi, thật giống như Long hấp nước, thoáng cái bị hấp tới toàn bộ, một cây cũng không thừa, hoàn toàn bị hấp đến Nguyên Từ kim sơn.
Kim quang cuốn một cái, Nguyên Từ Kim Sơn dung hợp, lập tức luyện hóa những kim châm kia.
Giang Trần nhẹ nhàng cười cười:
– Còn nữa không?
Đôi mắt của Kim Châm Mỗ Mỗ trừng như chuông đồng, lộ ra bộ dạng hoàn toàn không thể tin được.
– Tại sao có thể như vậy?
Những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm.
Kim châm của Kim Châm Mỗ Mỗ đáng sợ ra sao, ở đây ai cũng lòng dạ biết rõ. Bọn hắn để cho Kim Châm Mỗ Mỗ ra tay, cũng chính là tin được Kim Châm Mỗ Mỗ, biết rõ kim châm của Kim Châm Mỗ Mỗ, đối phó tu sĩ kiểu tốc độ là không thể phù hợp hơn.
Thế nhưng mà, bọn hắn ai nghĩ đến, Kim Châm Mỗ Mỗ công kích, vậy mà sẽ bị đối phương trực tiếp lấy đi?
– Tiểu tử, ngươi đây là cái trò quỷ gì?
Kim Châm Mỗ Mỗ buồn bực, những kim châm kia, đều là thịt trong lòng nàng a.