̣n chiến cuối cùng. (2)
Giang Trần cười ha hả:
– Chính là bởi vì ta còn trẻ, tâm cao khí thịnh. Trận chiến này nếu như ta không đi, tất sẽ lưu lại bóng mờ trong lòng ta. Lại nói, Bổn thiếu chủ cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc tu vi của Tu La đại đế này đạt tới cấp độ nào.
Trong khi nói chuyện, Giang Trần đã bắn ra khỏi trận doanh của Khổng Tước thánh sơn, lao về phía lôi đài. Thâ thể giống như một cánh chim, nhẹ nhàng tiêu sái.
– Ván thứ mười ba, cũng là ván cuối cùng. Ván đấu áp trục này sẽ do Chân thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn và Tu La đại đế của Tu La đạo tràng đấu với nhau.
Niêm Hoa đại đế nhìn thấy Giang Trần xuất trận, cũng tuyên bố.
Tu La đại đế nhìn thấy Giang Trần dứt khoát xuất trận, trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn cho rằng tiểu tử này nhất định sẽ từ chối một phen, thậm chí còn kiếm cớ không xuất chiến.
Thế nhưng mà đối phương lại vô cùng thống khoái xuất chiến, trình độ thống khoái như vậy khiến cho tâm tư tất thắng của Tu La đại đế lúc này không khỏi sinh ra bóng mờ.
Tu La đại đế thành danh nhiều năm như vậy, người có thể khiến cho đạo tâm hắn sinh ra gợn sóng, thậm chí người khiến cho đạo tâm hắn ảnh hưởng, ở trong toàn bộ Lưu Ly vương thành này trước kia cũng chỉ có một mình Khổng Tước đại đế.
Hiện tại Khổng Tước đại đế không có mặt, Tu La đại đế căn bản không cho rằng có ai có thể làm dao động đạo tâm của hắn.
Thế nhưng mà Thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn này lại từng lần, từng lần làm cho đạo tâm của Tu La đại đế xuất hiện vết rách.
Lần này, thi đấu ván cuối cùng này cũng khiến cho đạo tâm Tu La đại đế xuất hiện vết rách.
– Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bổn đế còn phải kiêng kỵ tiểu tử này sao?
Tu La đại đế phát hiện ra đạo tâm mình có chút bóng mờ, lập tức phủ nhận:
– Không, không, trước đó những thứ bàng môn tả đạo kia, bổn đế vốn không thèm để ý, cho nên thua thì thua. Đều là tiểu tử kia dùng thủ đoạn mưu lợi. Thế giới võ đạo cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực võ đạo chứng minh, dựa vào vũ lực tới chinh phục.
Tu La đại đế không ngừng động viên chính mình.
Ngay cả chính hắn cũng có chút không tin, đạo tâm mình tại sao lại chấn động, xuất hiện vết rách vì một tiểu tử trẻ tuổi như vậy.
Phải biết rằng hắn chính là đại đế thành danh ba ngàn năm.
Còn đối phương là một tiểu tử còn chưa tới ba mươi tuổi. Dùng bốn chữ miệng còn hôi sữa để hình dung đối phương có lẽ vẫn còn có chút khoa trương.
Thế nhưng mà ở thế giới võ đạo, ba mươi tuổi tuyệt đối giống như trẻ con vừa mới cất bước tập đi a.
Khoảng cách lớn như vậy, hắn có lý do gì mà không tự tin cơ chứ?
Tu La đại đế nghĩ tới đây, không hề nghĩ nhiều nữa mà ánh mắt gắt gao tập trung vào Giang Trần.
Ngay khi Giang Trần đặt chân lên lôi đài đã cảm nhận được khí thế cường đại của Tu La đại đế, điên cuồng khiêu khích, áp chế hắn.
– Không hổ là đại đế thành danh ba ngàn năm. Uy áp Đế cảnh của Tu La đại đế này quả thực quá mạnh.
Giang Trần lập tức cảm nhận được áp lực giống như một ngọn núi lớn.
Nhưng mà Giang Trần đã quyết định lên lôi đài này, tự nhiên hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Hắn mạnh mặc hắn mạnh.
Trận chiến này thứu Giang Trần truy cầu không phải là phân cao thấp với Tu La đại đế trên lôi đài. Mà là chỉ cần kiếm một trận hòa, bất phân thắng bại mà thôi.
Chỉ cần ván này hòa, trong hai thời thân không bị Tu La đại đế đánh bại, như vậy mười ba ván này, Khổng Tước thánh sơn thắng.
Đây mới là nguyên nhân mà Giang Trần quyết định xuất chiến ván này. Thứ hăn truy cầu đúng là một ván hòa.
Cục diện hiện tại, một ván thắng đã đủ làm cho Khổng Tước thánh sơn thắng ở lần thi đấu mười ba ván này.
– Chân thiếu chủ, bổn đế không thể không bội phục dũng khí của ngươi. Ngươi dám đi lên lên lôi đài này, có lẽ đã có giác ngộ đi vào quỷ môn quan a.
Thanh âm của Tu La đại đế tràn ngập sát ý.
Giang Trần không có chút biểu cảm nào, giống như khinh thường để ý những lời này của Tu La đại đế.
Hai tay hắn chấn động, pho tượng bát tôn kia sưu sưu xuất hiện quanh thân Giang Trần, phân thành tám hướng, bảo vệ quanh thân Giang Trần.
Pho tượng bát tông này lúc trước Giang Trần đoạt được trong tay Thương Bình VƯơng. Từ pho tượng bát tôn này Giang Trần cảm nhận được một tia ý chí cường đại, khí tức cường đại.
Thương Bình Vương lúc trước chí đào móc ra một chút tiềm lực da lông của nó. Sau khi Giang Trần thu được, chế tác ra một trận bàn, điều khiển pho tượng bát tôn này như hổ thêm cánh, tiến thêm một bước đào móc tiềm lực của nó.
Tuy rằng còn chưa đào móc ra tất cả tiềm lực của nó, thế nhưng mà lực phòng ngự của pho tượng bát tông này, dưới tác dụng của trận bàn, hiển nhiên đã tăng lên trên phạm vi lớn.
Ngay từ đầu Giang Trần đã xuất ra pho tượng bát tôn, hiển nhiên hắn đã muốn ở vào thế thủ.
Trong mắt Tu La đại đế tràn ngập vẻ châm chọc, trong lòng âm thầm cười lạnh:
– Thủ sao? Trước mặt bổn đế, một thiếu chủ như ngươi cũng muốn thủ hay sao?
Không phải Tu La đại đế có tự tin mù quáng, mà hắn là đại đế thành danh ba ngàn năm. Mà Giang Trần trong mắt hắn chỉ là một thiên tài trẻ tuổi tu vi bán bộ Hoàng cảnh.
Chênh lệch giữa cả hai còn đó, nếu nói đối phương muốn phòng thủ, Tu La đại đế tự nhiên không cho rằng đối phương có khả năng này.
Tự nhiên Giang Trần cũng biết trận chiến này gian nan tới cỡ nào.
Tay chộp một cái, một tấm Đế Lâm Ngự giáp phù xuất hiện trong tay hắn. Giang Trần không chút do dự, trực tiếp thúc dục Đế Lâm ngự giáp phù này.
Lực lượng phù lật cường đại lập tức rót vào toàn thân Giang Trần. Các loại phù văn kỳ quái giống như nòng nọc tản ra ánh sáng chói mắt quanh thân Giang Trần.
Đế Lâm Ngự giáp phù này, không phải Giang Trần mới sử dụng lần đầu.
Một tấm Đế Lâm Ngự giáp phù tổng cộng chỉ có thể dùng được ba tới năm lần. Đế Lâm Ngự giáp phù của là thứ mà lần trước Khổng Tước đại đế đưa cho hắn.
Khi đối phó Huyết Quỳ Ma đế, Giang Trần cũng đã vận dụng qua Đế Lâm Ngự giáp phù này.
Chỉ là Giang Trần cũng biết, trận chiến này, trình độ gian nan có lẽ độ khó so với lúc chiến với Huyết Quỳ Ma Đế còn khó khăn hơn một chút.
Dù sao lúc ấy Huyết Quỳ Ma Đế bất quá chỉ mới khôi phục được hai ba thành công lực. Mà bây giờ Tu La đại đế cho dù kém Huyết Quỳ Ma Đế lúc đỉnh phong, thế nhưng ít nhất cũng có được sáu bảy thành công lực như Huyết Quỳ Ma đế.
Trận chiến này, không dễ đánh.
Nhưng mà Giang Trần lúc này so với lần trước còn có ưu thế cực lớn hơn.
Lần đối kháng với Huyết Quỳ Ma Đế trước đó, hắn chỉ là bán bộ Hoàng cảnh, còn chưa hoàn toàn bước vào Hoàng cảnh. Hiện tại hắn đã là một cường giả Hoàng cảnh chân chính.
Sau khi tiến vào cung thứ hai trong chủ tháp Lưu Ly vương tháp, Giang Trần đột phá Hoàng cảnh, tu vi bản thân nâng cao một bước. Lại đạt được Địa Tàng Nguyên châu, trên phương diện trận pháp nhất đạo cũng tăng lên cực lớn.
Đây cũng là nguyên nhân mà Giang Trần có lòng tin xuất chiến.