Một khi triệt để kết thù, vạn nhất Thiên Chiếu đảo vực bất cứ giá nào, liều lĩnh phát động trả thù, Hồi Xuân đảo vực bọn hắn cũng muốn đi theo không may.
Giang Trần là chỗ dựa của bọn hắn, cái này đúng vậy. Nhưng vạn nhất có một ngày Giang Trần Thiếu chủ không ở Vạn Uyên đảo thì sao? Hoặc là nói, ở ngoài tầm tay với của Vĩnh Hằng Thánh Địa, trông nom không đến bọn hắn thì sao?
Thiên Chiếu đảo vực không thể ở bên ngoài đối phó bọn hắn, âm thầm muốn cho bọn hắn ăn chút đau khổ, biện pháp còn rất nhiều.
Cho nên, oan gia nên giải không nên kết.
Có thể như vậy tất cả đều vui vẻ, dùng phương thức ôn hòa nhất, đó là không còn gì tốt hơn.
Bất quá, Giang Trần vẫn muốn gõ thoáng một phát:
– Có một điều, Bổn thiếu chủ phải nhắc nhở thoáng một phát. Hiện tại thân phận của các ngươi, là thợ mỏ. Nếu như các ngươi còn có tư tâm, hoặc trung gian kiếm lời, lén ăn cắp mang theo, một khi phát hiện, cái kia chỉ có một chữ, chết!
– Không cần có bất luận tâm lý may mắn gì, dù tư tàng một khối Linh Thạch, cũng chết!
Giang Trần cường thế cảnh cáo.
Tuy loại sự tình ăn cắp này, chưa chắc sẽ phát sinh, nhưng Giang Trần nhất định phải đề phòng cẩn thận, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Hắn không muốn mình tân tân khổ khổ một hồi, kết quả lại tiện nghi người khác.
Triệu tập những tượng sư kia, Giang Trần đại khái hiểu được mạch khoáng này thoáng một phát. Những tượng sư kia, cũng cho ra phương án khai thác của bọn hắn.
Nhưng mà Giang Trần đối với những phương án này, đều không hài lòng.
Ở hắn xem ra, những phương án này, vẫn là quá bảo thủ, quá chậm chạp. Hiện tại Giang Trần tiêu hao không nổi chính là thời gian.
Nếu như dựa theo phương án của những tượng sư này, từ khai thác, đến vận chuyển, cái kia ít nhất phải hai ba năm thời gian. Giang Trần suy nghĩ, là muốn trong vòng hai ba tháng hoàn thành.
Thời gian là tánh mạng, hắn không muốn ở chuyện này tiêu hao quá nhiều.
– Giang Trần Thiếu chủ, trong vòng hai ba tháng khai thác hoàn tất, điều đó không có khả năng! Cho dù là đại sư khai thác kiệt xuất nhất của Vạn Uyên đảo, cũng không có khả năng rút ngắn thời gian thành hai ba tháng. Dù sao, những trình tự làm việc này, cần phải có thời gian. Hơn nữa trên nhân thủ, là hoàn toàn không đủ.
– Không đủ như thế nào?
– Linh mạch này, muốn khai thác ra Linh Thạch, phải có đầy đủ nhân thủ, nhưng lại không thể rối loạn trận tuyến. Có thể nói, trừ khi ngươi động viên mấy trăm vạn người đến khai thác, mà cả đám đều thuần thục, không thể hỗn loạn. Nhưng người càng nhiều, sẽ không có trật tự, căn bản không dễ quản lý.
– Ngoại trừ nhân thủ không đủ, còn có nan đề gì không?
– Nếu như nhân thủ đầy đủ, còn phải có đầy đủ năng lực khai thác. Có chút Linh Thạch, vị trí khu vực không dễ khai thác, muốn tách Linh Thạch ra khỏi nham thạch bình thường, điều này cần thao tác rất tinh tế.
– Nói cho cùng, vẫn là nhân thủ a.
Giang Trần cười cười.
– Phải, khó giải quyết nhất, chính là nhân thủ.
Những tượng sư kia cũng liên tục cảm thán.
Giang Trần gật đầu:
– Theo như ta nói xử lý, nhân thủ các ngươi không cần phải lo lắng. Ta có thể giải quyết.
– Giang Trần Thiếu chủ có thể triệu tập bao nhiêu người?
Vẻ mặt của những tượng sư kia kinh ngạc.
– Hơn nữa, nhân thủ quá nhiều, rất không dễ quản lý. Quặng mỏ căn bản không thể chứa nhiều người như vậy. Chen chúc hỗn loạn, không nhất định có thể đề cao bao nhiêu hiệu suất.
– Ta không định dùng người.
– Không cần người? Vậy dùng cái gì?
Tượng sư kia triệt để trợn tròn mắt. Khai thác Linh Thạch, ngươi còn không cần người? Chẳng lẽ dùng cái gì khác sao?
Còn có cái gì có thể dùng?
Chu Tước Thần Cầm kia là rất lợi hại. Thế nhưng mà khai thác Linh Thạch, Thần linh của ngươi cũng không có khả năng một biến trăm vạn a, cái này còn phải do nhân thủ đến giải quyết.
Giang Trần cười thần bí:
– Cái này ta có biện pháp, chỉ cần các ngươi làm tốt chuyện của các ngươi. Dựa theo phương án nhanh nhất là được.
Hoắc Thân Vương ở một bên, cũng tràn ngập hồ nghi.
Về phần người của Thiên Chiếu đảo vực, bọn hắn lại rất bình tĩnh. Dù sao bọn họ đều là thợ mỏ, dùng biện pháp gì, cùng bọn hắn quan hệ không lớn.
Giang Trần lại không nói gì thêm, mà triệu hồi ra Phệ Kim Thử Vương.
– Lão Kim, Phệ Kim Thử nhất tộc của ngươi, hiện tại có bao nhiêu con cháu?
Phệ Kim Thử Vương cười hắc hắc:
– Số lượng đã sớm qua ức. Như thế nào? Thiếu chủ, có phải có hoạt động mua bán gì hay không?
Giang Trần cười cười:
– Lần này có một hoạt động, là muốn các ngươi tham gia lao động, cần ngươi vận dụng trăm vạn tử tôn, ngươi có thể làm được không?
– Cái này gọi là lời gì? Cái gì gọi là có thể làm được hay không? Chuyện của Trần thiếu ngươi, có lần nào Lão Kim ta làm không được? Trăm vạn tử tôn mà thôi, ngàn vạn, hơn trăm triệu, cũng phải triệu hoán ra cho Trần thiếu ngươi a.
– Không cần nhiều như vậy, hơn nữa, phải nghe chỉ huy.
Giang Trần nói.
– Yên tâm, đời thứ nhất, đời thứ hai, đời thứ ba tử tôn của ta, đều đã mở ra linh trí rất hoàn mỹ, hơn nữa cũng đạt được chỗ tốt tối đa. Rất nghe chỉ huy, lại cực kỳ trung thành. Trần thiếu, Phệ Kim Thử nhất tộc chúng ta, đối với ngươi đều phi thường cảm kích. Ngươi muốn làm gì, cứ ra lệnh, cam đoan tất cả mọi người nô nức tấp nập.
Giang Trần đối với tâm cảm ơn của Phệ Kim Thử nhất tộc, ngược lại là một chút cũng không nghi ngờ.
Dù sao, hắn tự nhận đối với Phệ Kim Thử nhất tộc, đích thật là phi thường tốt. Nhưng mà, hắn chỉ lo lắng, bởi vì loại vật Linh Thạch này, Phệ Kim Thử là thích gặm nhất a.
Vạn nhất để chúng nó đi khai thác, chúng có thể nhịn không được hấp dẫn, một mình ăn vụng hay không? Vấn đề này, là Giang Trần lo lắng nhất.
– Lão Kim, ta đối với Phệ Kim Thử nhất tộc các ngươi, là tin không chút nghi ngờ. Bất quá chuyện lần này, có chút đặc thù. Ta phải nghe ý kiến của ngươi.
Phệ Kim Thử Vương sững sờ:
– Trần thiếu, đến cùng chuyện gì, ngươi nói xem.
Giang Trần lập tức đem sự tình nói một lần.
Phệ Kim Thử Vương sờ râu, cười hắc hắc nói:
– Trần thiếu, ngươi lo lắng, vẫn rất có đạo lý. Nếu như là tử tôn vừa sinh ra, ta thật không dám cam đoan. Bất quá những tử tôn đời thứ hai, thứ ba này, ta vẫn rất có nắm chắc. Nếu như chúng biết những Linh Thạch này rất trọng yếu với Trần thiếu, dù hấp dẫn lại lớn, cũng có thể nhịn xuống.
Giang Trần gật đầu:
– Những Linh Thạch kia, tuyệt đối không thể động. Quay đầu lại có cơ hội, ta sẽ cho Phệ Kim Thử nhất tộc các ngươi một ít đền bù tổn thất cùng ban thưởng khác.
– Hắc hắc, Trần thiếu, trước không nói những chuyện này. Ngươi có chỗ tốt, tuyệt đối sẽ không quên Phệ Kim Thử nhất tộc chúng ta.
Phệ Kim Thử Vương cùng Giang Trần ở chung lâu rồi, cũng biết tính tình của Giang Trần.
Nếu như ngươi chuyện gì cũng cò kè mặc cả với Giang Trần, ngược lại sẽ không được hắn ưa thích.
Thấy Phệ Kim Thử Vương khẳng định như thế, trong nội tâm Giang Trần cũng yên tâm không ít.
– Vậy ngươi đi chuẩn bị một chút, triệu tập thoáng một phát, phải nói cho chúng biết quan hệ lợi hại. Nếu như ai ngăn không nổi hấp dẫn, thì không nên đi ra.
– Vâng, yên tâm đi.
Phệ Kim Thử Vương gật đầu.
Giang Trần dùng Thượng Cổ thú ngữ trao đổi với Phệ Kim Thử Vương, những người kia là một câu cũng không nghe hiểu. Thấy Giang Trần cùng một con chuột mập trò chuyện lâu như vậy, mỗi một cái đều nghi hoặc.
– Chư vị, Kim Thử này chính là Thượng Cổ Phệ Kim Vương Thử nhất tộc, có năng lực gặm phệ siêu cường, thôn phệ Chư Thiên vạn vật, ở thời đại Thượng Cổ, cho dù là Tứ đại Thần Thú, cũng không muốn trêu chọc chủng tộc này.