Trung niên họ Hàn có một loại dự cảm bất hảo, rồi hắn đột nhiên nhớ tới, sở dĩ Hoắc Thân Vương kia dám nói lớn không ngượng như thế, nhất định có nơi dựa dẫm, mà cậy vào này, rất có thể là người trẻ tuổi trước mắt kia.
Như vậy, địa vị của người trẻ tuổi này, phải chăng rất lớn? Người dám tự xưng “Bổn thiếu chủ”, hơn phân nửa là địa vị không nhỏ.
Nghĩ tới đây, loại kiêu căng trước đó của trung niên họ Hàn, dần dần thu liễm.
– Các hạ là người phương nào?
Trung niên họ Hàn đề phòng nhìn Giang Trần.
– Như thế nào? Hỏi vòng vèo thân phận của ta, là muốn suy nghĩ thoáng một phát, ngươi phải chăng đắc tội được phải không?
Giang Trần cười lạnh nhìn trung niên Hàn họ này.
Trung niên họ Hàn kia nhìn biểu lộ trào phúng của Giang Trần, trong lòng liền có hỏa khí. Cho tới nay, đều là hắn bày sắc mặt với người khác, lúc nào, đến phiên người của Thiên Chiếu đảo vực hắn, nhìn người khác loại sắc mặt này?
Bất quá, bên người trung niên họ Hàn, một cận vệ tướng mạo già nua, sắc mặt nghiêm trọng, truyền âm nói:
– Chúa công, người này khí thế bất phàm, chỉ sợ lai lịch không nhỏ. Trước đó Thanh Hổ cùng Thanh Ngưu vẫn lạc, hơn phân nửa có quan hệ với kẻ này.
Tuy trung niên họ Hàn nộ khí bừng bừng, nhưng cuối cùng nhịn được.
Nén giận nói:
– Nếu thật đắc tội không nổi, Hàn mỗ vỗ bờ mông xéo đi là được. Quy củ của Vạn Uyên đảo, là cường giả vi tôn.
– Vỗ bờ mông rời đi?
Giang Trần bật cười nói.
– Ngươi nói ngược lại rất nhẹ nhàng, ngươi xông vào địa bàn của ta, muốn đoạt cơ nghiệp của ta, một câu vỗ bờ mông rời đi, có thể nhẹ nhõm bỏ qua sao?
– Vậy ngươi muốn như thế nào?
Trung niên họ Hàn cảm giác mình đã đủ nhượng bộ rồi, nếu như đối phương lại hùng hổ dọa người, hắn thật đúng là không thể nhịn được nữa.
– Ta muốn như thế nào, không cần phải nói cho ngươi biết. Bây giờ ngươi tốt nhất là cầu nguyện, ngươi còn không có động thủ với linh mạch kia. Còn không có từ nơi này đào đi một khối Linh Thạch. Nếu không, mấy người các ngươi, một cái cũng đừng nghĩ đi.
Ngữ khí của Giang Trần thập phần bá đạo, có một loại kiên quyết không dung thương nghị.
Trong lúc nhất thời, hào khí hiện trường thoáng cái trở nên ngưng trọng lên.
Hoắc Thân Vương cảm thấy hả giận, đây mới gọi là bá khí. Cái gì Thiên Chiếu đảo vực, ở trước mặt Vĩnh Hằng Thánh Địa, cái kia chính là cặn bã!
Trung niên họ Hàn có thể nói là một bụng hỏa khí.
Hắn bái kiến cuồng vọng, lại chưa từng gặp qua cuồng vọng như vậy. Một cái cũng đừng nghĩ đi? Chỉ bằng mấy người đối phương, có thể làm cho bọn hắn một cái cũng đừng nghĩ đi?
Cái khoác lác này nói cũng quá mức rồi.
Giang Trần không để ý đến phản ứng của đối phương, mà phất tay.
– Chu Tước lão ca, lộ ra thần thông a.
Giang Trần mới mở miệng, Chu Tước Thần Cầm lập tức ngầm hiểu, kêu to một tiếng, pháp thân từ trong hư không nhảy ra ngoài, hai cánh mở rộng, pháp thân đón gió mà trướng. Lập tức lớn ra gấp 10 lần, gấp trăm lần.
Hai cánh mở ra, che khuất bầu trời, khiến cả hư không bị bao phủ dưới pháp thân của Chu Tước Thần Cầm, một mảnh Thương Khung bị đốt đỏ bừng.
Chu Tước Thần Cầm phóng thần uy, lập tức phong tỏa hư không, làm cho những người của Thiên Chiếu đảo vực kia, cảm thấy vô cùng áp lực, phiền muộn khó chịu.
Cả đám huyết khí phiên cổn, cơ hồ bổ nhào.
Coi như là mấy cận vệ mạnh nhất, cũng thấy thần hồn run rẩy, một cảm giác sợ hãi không hiểu chạy lên não.
Loại cảm giác đáng sợ này, làm cho sắc mặt tất cả mọi người của Thiên Chiếu đảo vực đại biến.
Tên cận vệ già nua kia hoảng hốt, nói với trung niên họ Hàn:
– Chúa công, đây là thần uy, đây là uy năng của Thần linh!
Giờ phút này, trung niên họ Hàn bị thần uy của Chu Tước Thần Cầm bao phủ, toàn thân đã nhịn không được run rẩy, nghe nói như thế, đầu óc càng oanh một tiếng.
Thần linh!
Hắn nằm mộng cũng không nghĩ đến, ở địa bàn Hồi Xuân đảo vực, sẽ đụng vào Thần linh.
Tại sao có thể như vậy? Trong lúc nhất thời, toàn thân trung niên họ Hàn ứa ra mồ hôi lạnh.
Giang Trần thản nhiên nói:
– Từ giờ trở đi, cấm túc tất cả mọi người. Ai động thoáng một phát, giết không tha!
Ngữ khí của Giang Trần cũng không có quá mức hung lệ, nhưng lại lộ ra một loại sát khí làm cho không người nào có thể nghi vấn, để cho những người kia không tự kìm hãm được cúi đầu xuống, hoàn toàn không dám nhìn hắn.
– Hoắc Thân Vương, ngươi dẫn người đi xuống xem một chút. Tìm người của Hồi Xuân đảo vực đóng ở chỗ này. Hỏi đến tột cùng.
Giang Trần phân phó nói.
Hoắc Thân Vương than nhẹ một tiếng:
– Chỉ sợ đã không có người may mắn còn sống sót rồi.
Giang Trần gật gật đầu:
– Cái này dễ thôi, dùng mạng đền mạng. Nếu như người đóng ở nơi đây, đều bị giết, vậy chỉ có thể để cho bọn hắn dùng mạng đền mạng rồi.
Hoắc Thân Vương nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ mừng như điên.
Để cho người của Thiên Chiếu đảo vực dùng mạng đền mạng, nếu như không có Giang Trần, đây là sự tình nằm mơ cũng khó có khả năng mơ tới. Thế nhưng mà, có Giang Trần làm chỗ dựa, những thứ này, tuyệt đối không dám phản kháng.
Một khi chọc giận Giang Trần, vậy thì không chỉ là những người này chết, thậm chí toàn bộ Thiên Chiếu đảo vực, cũng có thể đi theo bị diệt.
Trung niên họ Hàn kia nghe vậy, vội vàng nói:
– Các hạ, các hạ, xin nghe Hàn mỗ nói một lời. Người của Hồi Xuân đảo vực đóng ở đây, còn chưa chết…
– Bọn hắn ở đâu?
Giang Trần lạnh lùng hỏi.
– Tại… Tại…
Trung niên họ Hàn có chút ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn cắn răng một cái.
– Chúng ta hợp nhất bọn họ thành quáng nô, định dùng cho khai thác mỏ.
Hoắc Thân Vương nghe vậy, giận tím mặt:
– Thiên Chiếu đảo vực các ngươi, quả thực khinh người quá đáng.
Trước kia trung niên họ Hàn hung hăng càn quấy, giờ phút này đã không còn sót lại chút gì. Ở trước mặt Thần linh, hắn ở đâu còn dám hung hăng càn quấy? Ở đâu còn có tư cách hung hăng càn quấy?
Tuy hiện tại hắn còn không có đoán ra thân phận của đối phương, nhưng không hề nghi ngờ, địa vị của đối phương, khẳng định cường đại hơn Thiên Chiếu đảo vực bọn hắn gấp 10 lần.
Một Thần linh, liền đủ diệt Thiên Chiếu đảo vực bọn hắn mười lần rồi.
Lúc này, tên hộ vệ kia, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, truyền âm nói với trung niên họ Hàn:
– Chúa công, thuộc hạ nghĩ ra rồi! Người trẻ tuổi kia… Hắn là Giang Trần Thiếu chủ của Vĩnh Hằng Thánh Địa!
– Vĩnh Hằng Thánh Địa?
Toàn thân trung niên họ Hàn run lên, đột nhiên cũng nhớ ra cái gì đó. Nhìn bộ dạng Giang Trần uy phong bát diện, lại nhìn Chu Tước vắt ngang hư không kia.
Cái này không phải Giang Trần mà những ngày qua, truyền bá phổ biến nhất, uy danh chính thịnh sao?
Trung niên họ Hàn triệt để trợn tròn mắt. Giờ phút này trong đầu tràn hắn ngập vô số nghi hoặc. Giang Trần Thiếu chủ, đó là đại nhân vật của Vĩnh Hằng Thánh Địa, như thế nào sẽ nhấc lên quan hệ với Hồi Xuân đảo vực?
Hồi Xuân đảo vực có mặt mũi lớn như vậy sao? Có thể làm cho Giang Trần Thiếu chủ thay bọn hắn xuất đầu sao?
Hoặc là nói, Linh Thạch mạch khoáng này, thật sự có một nửa của Giang Trần Thiếu chủ? Nghĩ tới đây, trung niên họ Hàn càng hoảng sợ không thôi.
Hắn rốt cục ý thức được, mình đắc tội tồn tại như thế nào rồi.
Đắc tội Vĩnh Hằng Thánh Địa, đắc tội thiên tài cao cấp nhất của Vạn Uyên đảo hiện tại. Cái này nếu tùy ý để tình thế chuyển biến xấu xuống, không chỉ tánh mạng của bọn hắn khó bảo toàn, dù cả Thiên Chiếu đảo vực, cũng có thể bị tai hoạ ngập đầu.