Tầng hai của Thần Tàng Lâu khác với tầng một đơn giản, nó thực sự rất đồ sộ.
Mặt đất, tường và trần nhà ở đây đều được lát bằng ngọc bích trong suốt màu lam đậm, được phủ kín bởi đủ loại phù văn thần bí của Ma tộc, khi giẫm lên sẽ phát ra ánh sáng.
Ngoài ra còn có vô số hạt sáng lơ lửng trên bầu trời, phác họa hình dạng của mặt trời, mặt trăng và các vì sao, vận hành theo những quy luật nhất định.
Trên giá sách cao làm bằng bạch ngọc đặt từng quyển công pháp cấp Địa, bốn bức tường treo mười tám bức tranh có hào quang sáng ngời.
Giang Sở Dung đảo mắt nhìn quanh thấy tất cả các vị công tử nhà Thần Vương từ cảnh giới Thiên Hầu trở lên đều đã chiếm được vị trí tốt trước mười tám bức tranh, có người đứng kẻ ngồi mà say mê nghiên cứu chúng.
Còn lại các vị công tử nhà Thần Vương cảnh giới Tu La thì đi tìm đọc các công pháp cấp Địa.
Thấy vậy, Giang Sở Dung tò mò truyền âm: “Những bức tranh này là lĩnh ngộ của Ma Thánh hả? Được nhiều cao thủ vây quanh như vậy, có vẻ rất quý giá nhỉ.”
Văn Lăng: “Không sai, cao thủ tu luyện đến cảnh giới Thiên Hầu đa phần đều đã có một bộ công pháp cấp Địa phù hợp với mình, cho nên những công pháp cấp Địa ở đây đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Chỉ có duy nhất lĩnh ngộ của Ma Thánh ngoài Thần Tàng Lâu ra không có nơi nào khác có thể xem được.
Giang Sở Dung nghe vậy gật gật đầu, dứt khoát nói: “Vậy chàng đi tìm hiểu lĩnh ngộ của Ma Thánh đi, ta đi thu thập công pháp.”
Văn Lăng liếc Giang Sở Dung: “Lĩnh ngộ của Ma Thánh rất quý giá.”
Giang Sở Dung khẽ mỉm cười: “Ta tự mình biết mình.”
Văn Lăng nhướng lông mày, không nói nữa.
Hai người tách nhau ra.
•
Văn Lăng đi nghiên cứu lĩnh ngộ của Ma Thánh, còn Giang Sở Dung thì nhanh chóng nhìn xung quanh, cuối cùng quyết định chọn đứng trước một giá sách ít người.
Sau đó, cậu tùy tiện chọn một quyển công pháp cấp Địa, lấy ra bút chì than và giấy súc mà cậu đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng chép lại.
Không sai, Văn Lăng đã từng nói, các công pháp cấp Địa ở đây không thể sao chép lại bằng ngọc giản, nhưng chúng có thể được ghi chép bằng tay mà.
Mà hắn cũng đã nhắc nhở Giang Sở Dung chớ có làm như vậy. Dù gì trước đây cũng có ma tu đã từng làm việc này, nhưng cuối cùng bọn họ đều hối hận.
Bởi vì một quyển công pháp cấp Địa có tới mấy ngàn chữ, ở đây lại có gần hai mươi bộ công pháp, ba ngày mỗi ngày hai canh giờ, dùng bút chép lại nhiều nhất cũng chỉ có thể chép được một bộ.
Mà tiền đề để làm việc này chính là ma tu ghi chép công pháp phải xác định được mình muốn ghi chép bộ công pháp nào.
Nếu không, để chọn ra một bộ công pháp phù hợp với mình nhất trong hơn chục bộ công pháp cấp Địa cũng phải mất hơn hai canh giờ, thời gian còn lại sẽ không đủ để ghi chép xong một bộ.
Bởi vậy, phần lớn ma tu lúc bắt đầu sẽ điên cuồng sàng lọc ra một bộ công pháp thích hợp với mình nhất, sau đó giành giật từng phút từng giây để học tập, học đến đâu hay đến đó, không có ý định mang đi.
Nhưng Giang Sở Dung là một người hiện đại, còn là một nghiên cứu sinh khoa Văn, năm đó cậu đã học đủ loại phương pháp tốc ký để ghi nhớ các tài liệu liên quan trong kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh. Cuối cùng đã biên soạn ra một bộ tốc ký độc đáo của riêng mình.
Mà lúc này, cậu xem lướt qua công pháp cấp Địa trước mắt, lấy bút chì than soạt soạt viết lên giấy súc.
Nội dung được viết là sự kết hợp giữa các ký tự tiếng Trung, tiếng Anh và bính âm, đây là phương pháp tốc ký do Giang Sở Dung tự nghĩ ra.
Cầm bút chì than, Giang Sở Dung viết rất nhanh, phương pháp tốc ký cũng rút gọn đến mức trước nay chưa từng thấy.
Cậu có thể cô đọng nội dung của mấy ngàn từ thành một phần năm số từ tốc ký.
Khiến người ta kinh ngạc là, để tóm tắt và ghi chép xong một bộ công pháp đối với một học sinh tài năng đã trải qua quá trình giáo dục thi cử như Giang Sở Dung chỉ mất nửa canh giờ.
Như vậy có thể tính được, một đêm hai canh giờ tương đương với bốn tiếng đồng hồ, tính cả thời gian nghỉ ngơi, cậu ít nhất có thể chép lại sáu quyển, nếu không nghỉ ngơi, chép bảy tám quyển cũng không thành vấn đề.
Ba ngày là đủ để cậu ghi chép tất cả các công pháp cấp Địa ở đây.
Bây giờ Giang Sở Dung đã sao chép xong một bộ, cậu bỏ quyển công pháp trở về trong hộp ngọc, tiếp tục tìm một bộ khác.
Khi Giang Sở Dung ghi chép xong quyển công pháp đầu tiên để nó trở lại hộp, đã có rất nhiều ma tu chú ý đến hành vi này của cậu, nhịn không được nhìn sang.
Những ma tu này thì thầm nói nhỏ: “Nhanh vậy hả? Gã chép xong một quyển rồi sao?”
“Xạo thôi, với tốc độ đó ta còn chưa đọc xong một quyển nữa kìa. Sao gã có thể chép xong chứ?”
“Chắc là cố làm ra vẻ thôi, một quyển công pháp có hơn mười mấy trang, hình như gã chỉ chép có hai ba trang? Làm sao có thể chép hết chứ?”
Tất cả những lời bàn tán này đều rơi vào tai Giang Sở Dung, cậu khẽ mỉm cười, động tác trong tay lại không ngừng, tiếp tục ghi chép.
Chẳng mấy chốc, Giang Sở Dung lại chép xong quyển công pháp thứ hai.
Lần này, ngay cả lời bàn tán cũng không còn.
Tất cả ma tu đều cảm thấy Giang Sở Dung đang lòe thiên hạ, làm bộ làm tịch, không ai thèm để ý đến cậu nữa.
Giang Sở Dung ghi chép càng ngày càng thoải mái và trôi chảy hơn.
Nhưng khi đang ghi chép, Giang Sở Dung đột nhiên cảm thấy như có người đang nhìn mình, ánh mắt khẽ động, cậu đặt bút chì than trong tay xuống, ngẩng đầu lên.
Sau đó, cậu liền đối diện với một gương mặt có chút bệnh tật, nhưng lại rất nho nhã lịch sự.
Ma tu đứng bên cạnh cậu lúc này mặc một thân y phục trắng, thanh lịch giản dị, khuôn mặt có mấy phần tái nhợt gầy yếu, mặt mũi cũng có thể gọi là thanh tú trong đám Ma tộc, cũng có thể nói là bình thường không có gì đặc sắc.
Khí chất của y lại cực giống với văn sĩ cốt cách cương trực, vô cùng đặc biệt trong đám Ma tộc.
Lúc này, ma tu bạch y đang nhìn nội dung tốc ký trên mảnh giấy do Giang Sở Dung chép lại, có chút say sưa.
Đúng là rất trắng trợn, như thể Giang Sở Dung không tồn tại vậy.
Nhưng vẻ mặt của y lại quá mức tự nhiên chuyên chú, thế nên Giang Sở Dung chỉ trừng mắt nhìn chứ cũng không tiện lên tiếng đuổi y đi ngay lập tức.
Qua một lúc lâu, ma tu bạch y cuối cùng cũng hồi thần lại, sau đó nhìn về phía Giang Sở Dung.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Giang Sở Dung lấp lánh: “Huynh đài muốn quyển công pháp này sao?”
Ma tu bạch y cúi đầu ho khan một tiếng, cười cười lắc đầu: “Ta không cần quyển này, cơ mà ——có thể làm phiền huynh đài ghi chép lại quyển này giúp ta không?”
Vừa nói, ma tu bạch y nâng tay lên, một hộp ngọc trắng tinh từ giá sách phía xa bay tới, rơi vào trong tay y.
Sau đó ma tu bạch y đưa hộp ngọc tới trước mặt Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung câm nín.
Chớp mắt một cái, rồi lại chớp mắt một cái.
Một lúc lâu sau, Giang Sở Dung mới nói: “Huynh đài không cảm thấy ta chỉ tùy tiện chép cho vui thôi sao?”
Ma tu bạch y cầm hộp ngọc trắng: “Ta có thể lấy Ma Hồn Binh cấp Thiên để trao đổi.”
Giang Sở Dung sửng sốt một giây, lập tức đáp: “Thành giao!”
Ma tu bạch y khẽ mỉm cười, đặt hộp ngọc lên giá sách bên cạnh Giang Sở Dung, rồi nói: “Chỉ là có thể nhờ huynh đài sử dụng chữ viết mà chúng ta có thể hiểu được khi ghi chép công pháp này không?”
Trái tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu lại liếc nhìn ma tu bạch y.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sở Dung nhìn thấy sự dịu dàng và bình tĩnh vô hạn trong đôi mắt của ma tu bạch y.
Một lúc sau, Giang Sở Dung gật đầu đồng ý: “Được.”
Ma tu bạch y lại ho khan hai tiếng, đưa tay che miệng, khẽ cười nói: “Đa tạ huynh đài.”
Nói xong, y cúi đầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một hộp gỗ, đưa qua.
Giang Sở Dung nhận lấy, nhìn lướt qua, không mở hộp mà tò mò hỏi: “Huynh đài đưa đồ cho ta trước, không sợ ta nuốt lời sao?”
Ma tu bạch y chớp mắt một cái, lần đầu tiên trên khuôn mặt nho nhã lịch sự của y lộ ra một tia xảo quyệt.
Y ho khan một tiếng, cười nhạt nói: “Dù sao những quyển công pháp này sớm muộn gì huynh đài cũng sẽ chép xong, không phải sao?”
Trái tim của Giang Sở Dung khẽ run lên.
Không ngờ, ma tu bạch y cũng nhìn ra được điều này.
Nhưng cậu ngẫm lại cũng dễ hiểu, tốc độ cậu chép một bộ nhanh như vậy, tất nhiên mục đích là muốn chép hết toàn bộ.
Nhưng cảm thấy ma tu bạch y không có ác ý, Giang Sở Dung cũng không hỏi nhiều – cậu nhìn không ra cảnh giới của ma tu bạch y, rõ ràng đối phương mạnh hơn cậu rất nhiều, nếu như y muốn vạch trần chuyện này thì đã vạch trần từ lâu rồi. Bây giờ còn che giấu đương nhiên là vì có lợi cho y rồi.
Nếu đã như vậy, tốt hơn hết là nên thành thực làm ăn với người ta.
Nghĩ rồi nghĩ, Giang Sở Dung không trả lời vấn đề này, chỉ cười nói: “Huynh đài có cần gấp quyển công pháp này không? Ta có thể lập tức chép cho ngươi.”
Ma tu bạch y gật đầu: “Càng nhanh càng tốt.”
Giang Sở Dung nói “Được”, dứt khoát cất quyển công pháp còn đang chép dang dở, mở hộp ngọc mà ma tu bạch y đưa cho mình ra, bắt đầu ghi chép.
Khi ghi chép, Giang Sở Dung hơi chú ý một chút, phát hiện đây là công pháp tu luyện cấp Địa thích hợp với Huyền Thiên Tử Khí.
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, nhưng động tác trong tay vẫn tiếp tục.
Dù sao cũng là một khách hàng lớn nên lần này Giang Sở Dung ghi chép rất nhiệt huyết, chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ đã chép xong quyển công pháp này.
Chép xong, Giang Sở Dung đưa giấy súc cho ma tu bạch y, lúc đưa cậu còn có chút xấu hổ.
Giấy súc này thật sự là lúc đó cậu không tìm được loại giấy phù hợp, cho nên cậu đã chạy đến nhà xí của một đầy tớ cấp thấp ở gần đó để lấy trộm nó.
Dù gì giấy Tuyên Thành cũng quá mềm, bút than không thể viết chữ lên loại giấy mỏng như vậy, ngược lại giấy súc vừa thô vừa bền, rất thích hợp để ghi chép.
Ma tu bạch y hoàn toàn không cảm thấy có gì bất ổn, y bình tĩnh nhận lấy giấy súc, cười nói cảm ơn.
Thấy vậy, Giang Sở Dung chớp mắt, mỉm cười khách sáo nói một câu: “Nếu còn có mối làm ăn như vậy, huynh đài có thể tìm đến ta nữa.”
Ma tu bạch y khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Một quyển là đủ rồi, nhiều hơn nữa ta cũng không có đủ tiền để trả.”
Giang Sở Dung hiểu rõ, gật gật đầu, muốn tìm cái cớ để từ biệt ma tu bạch y — dù sao thì giấu giếm chuyện này cũng tốt hơn.
Ma tu bạch y chắc chắn là đại nhân vật, cho dù lộ chuyện y cũng không sợ. Nhưng Giang Sở Dung thì sợ đó.
Nghĩ nghĩ, Giang Sở Dung giơ tay lên, đang định từ biệt ma tu bạch y, nhưng ma tu bạch y đảo mắt một cái, đột nhiên nói: “Huynh đài có thể đi xem thử bức tranh thứ bảy từ trái sang, biết đâu sẽ thu hoạch được gì đó”.
Giang Sở Dung hơi bất ngờ, đang định hỏi tại sao thì lại cảm thấy trước mắt choáng một cái.
Khi cậu định thần lại, trước mặt cậu chỉ còn những giá sách trống không.
Bóng dáng của ma tu bạch y đã biến mất từ lâu.
Trái tim Giang Sở Dung đập kịch liệt, biết được mình đã gặp phải một nhân vật lợi hại.
Nhưng do dự một hồi, cậu lại mím mím môi, cuối cùng vẫn thu hồi giấy bút trong tay, băng qua giá sách, đi về phía những bức tranh đang treo.
•
Theo lời gợi ý của ma tu bạch y, Giang Sở Dung đã tìm thấy bức tranh thứ bảy từ trái sang.
Lúc này cậu mới ngạc nhiên phát hiện ra không có ma tu nào đứng trước bức tranh này cả.
Lại nhìn nội dung của bức tranh, nó cũng khác với mười bảy bức tranh còn lại.
Các bức tranh khác đều là cảnh tượng Ma Thánh luận võ nghệ hoặc là cảnh tưởng Ma Thánh đi chinh chiến sát phạt, có thể cảm nhận được các tuyệt học và tâm cảnh khác nhau.
Chỉ duy nhất bức này, chỉ có Ma Thánh và một ma tu khác đang ngồi đối diện nhau.
Ma tu ngồi đối diện với Ma Thánh đang triệu hồi ra hạt giống ma, như đang chứng tỏ điều gì đó với Ma Thánh.
Giang Sở Dung nhìn lần đầu không cảm thấy có gì lạ, nhưng khi cậu nghiêm túc nhìn lại lần thứ hai.
Cái nhìn này đã khiến đầu óc của Giang Sở Dung nổ ầm một tiếng.
Bởi vì, cậu nhìn thấy hạt giống ma được ma tu triệu hồi ra ở trong tranh đã đổi màu!
Nó có màu xanh sẫm giống hệt hạt giống ma của cậu!
————————
Tác giả:
– Giang Sở Dung: Kích động quá đi mất!
– Văn Lăng: Tên đó rất giống một kẻ lừa đảo…