Nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Văn Lăng, Giang Sở Dung cảm thấy mới mẻ cực kỳ, nhưng tiếc là trong tay cậu không có điện thoại di động cũng không có đá lưu ảnh mà giới tu chân hay dùng.
Không thì cậu nhất định sẽ lưu lại khoảnh khắc này của Văn Lăng.
Văn Lăng nhìn thấy vẻ mặt cười tủm tỉm của Giang Sở Dung liền biết trong đầu Giang Sở Dung lại đang nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, rất là cáu kỉnh, lại mang theo một tia xấu hổ mà bản thân hắn không phát giác được, hắn nói: “Không được phép nghĩ vớ vẩn!”
Nghe thấy lời mắng mỏ ngoài mạnh trong yếu này, Giang Sở Dung cười ngả nghiêng ngả ngửa trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn, gật đầu thưa “Vâng”.
Văn Lăng hơi nguôi giận một chút, khẽ buông lỏng bàn tay đang bóp chiếc cổ mảnh khảnh của Giang Sở Dung ra.
Bất chợt bên ngoài truyền đến một trận huyên náo.
“Tần Lâu Nguyệt và tiểu Thiên Ma đi đâu rồi?”
Hùng hùng hổ hổ, mang theo chút bực tức, hiển nhiên là giọng nói của Sở Thiên Tuyệt.
Tiểu Bá Vương dai dẳng lại tìm tới rồi.
Chắc hẳn cậu ta đã nhận ra lời giải thích vừa rồi của Giang Sở Dung có lỗ hổng, nên muốn quay lại để xác nhận.
“Hẳn là ở chỗ này, Thất điện hạ, ngài đi theo ta đi!” Giọng nói nịnh nọt của một ma tu truyền đến.
“Dẫn đường đi trước đi.”
Giang Sở Dung thầm mắng một tiếng “Hỏng bét” trong lòng, đầu óc xoay chuyển đủ kiểu, lập tức ngẩng đầu nói với Văn Lăng: “Chàng buông ta ra trước đi, ta có việc phải làm.”
Văn Lăng cau mày: “Việc gì?”
Giang Sở Dung không tiện nói trắng ra, cậu cân nhắc trong giây lát, chỉ có thể vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Khi Văn Lăng tiếp nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung, sắc mặt hắn nháy mắt liền thay đổi, cứ như bị điện giật vậy, hắn lập tức buông cổ của Giang Sở Dung ra.
Giang Sở Dung nhân cơ hội chạy mất, vội vàng lách mình bước vào sau bức bình phong được ngăn cách trong phòng.
Một giây sau, Giang Sở Dung đột nhiên từ sau bức bình phong ló đầu ra lần nữa, cười với Văn Lăng: “Ta sẽ xong sớm thôi, chàng đợi ta một chút. Nếu Sở Thiên Tuyệt tìm tới, chàng đối phó với cậu ta một lát nhé, có được không?”
Giữa hai lông mày Văn Lăng nhíu lại, không trả lời.
Nhưng Giang Sở Dung cũng không đợi hắn trả lời, vội vã rụt đầu lại trốn vào sau bức bình phong.
Văn Lăng nhìn tấm bình phong trước mặt, vẻ mặt hắn có chút vi diệu, tâm tình phức tạp.
Hắn cụp mắt xuống, bàn tay vừa bóp cổ Giang Sở Dung siết chặt lại từng chút một ở trước mặt, nổi lên gân xanh.
•
Mặc dù ma tu dẫn đường đại khái biết được Giang Sở Dung và Văn Lăng ở hành lang nào, nhưng gã không biết là căn phòng nào.
Lúc này, họ đang đứng trước hành lang gấp khúc gõ cửa từng phòng.
Văn Lăng nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài đang đuổi tới gần, sắc mặt hắn lạnh lùng bình tĩnh, nhưng lúc này, vành tai của hắn lại chậm rãi đỏ lên.
Không vì điều gì khác, chỉ bởi vì âm thanh phát ra từ phía sau tấm bình phong.
Có thể nghe ra được Giang Sở Dung đã cố gắng hết sức để kìm nén âm thanh của mình lại, cậu cũng không cố ý để Văn Lăng nghe thấy.
Nhưng lúc này trong phòng quá mức yên tĩnh, với lại chỉ cách nhau một tấm bình phong mà thôi.
Cho nên Văn Lăng vẫn có thể nghe rõ những âm thanh nhỏ bé này.
Đôi môi mỏng của Văn Lăng từ từ mím thành một đường, lông mi dài mỏng khẽ run lên, trên trán mơ hồ nổi lên gân xanh.
Thậm chí lòng bàn tay đang siết chặt đã hơi ướt đẫm mồ hôi.
Đồng dạng cũng đang nhẫn nhịn như nhau.
Lần đầu tiên hắn mới ý thức được, thứ như Đồng Tâm Sinh Tử Khế lại đáng ghét như vậy…
Đột nhiên, từ phòng bên cạnh vang lên một tiếng nổ lớn!
Văn Lăng dời đi lực chú ý, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng đúng lúc này, Giang Sở Dung vốn đang hết sức chuyên tâm ở sau bức bình phong bị giật mình một cái, sau đó liền rên lên một tiếng.
Văn Lăng đang định dời đi lực chú ý:…
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đột nhiên nắm chặt hai nắm đấm, nghiến răng đến đau đớn, gương mặt cũng đỏ đến tận mang tai, cực kỳ đặc sắc.
Sau bình phong, Giang Sở Dung như trút được gánh nặng mà cúi đầu thở phào một hơi.
Sau một trận sột soạt, cậu xoay người từ phía sau bức bình phong đi ra, hai mắt ướt át, đuôi mắt có chút ửng đỏ.
Nhưng vẻ mặt cậu lúc này lại cực kỳ bình tĩnh, cậu nghiêng tai lắng nghe tiếng động ở phòng bên cạnh, nhịn không được cảm khái: “Không sao, không sao, còn kịp lúc —— Ủa, sao mặt chàng đỏ thế?”
Văn Lăng:……!
Lập tức, Giang Sở Dung lại hiểu ý cười một tiếng: “Như vậy cũng tốt, lát nữa cũng không cần phải giả bộ.”
Văn Lăng nghe thấy câu này của Giang Sở Dung, sắc mặt hắn liền trắng xanh một trận, triệt để không còn lời gì để nói.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa phòng hai người.
Một giọng nói kiêu ngạo tự mãn truyền đến.
“Người ở trong phòng là công tử nhà nào, nói cho ta biết tên, đừng có làm chậm trễ Thất điện hạ tìm người!”
Hai mắt Giang Sở Dung sáng lên, thầm nghĩ: Đến rất đúng lúc.
Lập tức, cậu liền mỉm cười, hai tay ôm lấy cổ của Văn Lăng, nhỏ giọng nói: “Ôm ta đi.”
Sắc mặt Văn Lăng cứng đờ trong một giây, nhưng hắn vẫn chủ động vòng tay qua eo thon của Giang Sở Dung.
Cách một lớp lụa mỏng, xúc cảm ấm áp mịn màng.
Hai người kề sát nhau, Văn Lăng còn ngửi thấy trên người Giang Sở Dung tản ra một mùi hương thoang thoảng tinh tế, hòa lẫn với mùi thơm trên cơ thể cậu, không biết vì sao, hầu kết của Văn Lăng không tự chủ được siết chặt lại.
Thấy Văn Lăng hợp tác như vậy, Giang Sở Dung thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng một tư thế cực kỳ thân mật áp mặt vào lồ,ng ngực của Văn Lăng.
Sau đó cậu mới hướng về phía cửa, lười biếng nói: “Tần Lâu Nguyệt ở đây, không biết Thất điện hạ tìm ai?”
Hiển nhiên ma tu xung phong đi đầu ở bên ngoài đâu có ngờ chính chủ mà gã đang tìm kiếm lại ở đây, gã còn chưa kịp nói gì thì Sở Thiên Tuyệt ở phía sau gã đã không thể chờ đợi thêm, cất bước lên phía trước đá một cước——!
Rầm một tiếng! Cánh cửa phòng Giang Sở Dung và Văn Lăng đang ở sập thẳng rơi xuống đất, bốc lên một đám bụi mù mịt.
Cũng may Giang Sở Dung đã chuẩn bị trước, không để mình và Văn Lăng đứng gần cửa, kịp thời thiết lập kết giới mới không bị sặc bởi khói bụi.
Bụi mù tan đi, lộ ra gương mặt tuấn mỹ có chút u ám của Sở Thiên Tuyệt.
Ánh mắt sắc bén của cậu ta quét về phía bên này, nhưng khi rơi vào hai người đang thân thiết dính chặt vào nhau, sắc mặt cậu ta đột nhiên trở nên cực kỳ quái đản.
Sở Thiên Tuyệt:…
Lúc này Giang Sở Dung đang dán sát vào lồ.ng ngực Văn Lăng, khẽ mỉm cười, làn da trắng nõn của cậu ánh lên một màu hồng nhạt, khóe mắt đuôi mày ửng hồng phong tình, đôi mắt đào hoa hẹp dài cùng hàng lông mày cong cong quyến rũ chết người.
Trên làn da màu lúa mạch của Văn Lăng cũng ướt đẫm một tầng mồ hôi nóng, vành tai hơi ửng đỏ, sắc mặt lạnh nhạt.
Ma tu ở một bên nhìn thấy cảnh này không khỏi cụp mắt xuống, âm thầm kêu một tiếng trong lòng “Có lỗi quá”.
Cũng không phải gã cảm thấy tình cảnh này có vấn đề gì, chỉ là gã sợ Giang Sở Dung sẽ ghi thù mình.
Sắc mặt Sở Thiên Tuyệt lúc hồng lúc trắng một lúc, mày kiếm nhíu lại, đang định lên tiếng thì Giang Sở Dung lại chớp mắt, có chút kinh ngạc từ từ mở miệng: “Sao Thất điện hạ lại tìm tới đây? Ngài nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt muốn cùng ta hưởng chung người hầu sao?”
Sở Thiên Tuyệt bị Giang Sở Dung chặn họng, nhưng cậu ta không trả lời ngay mà bình tĩnh tỉ mỉ quan sát hai người một lúc.
Sau khi nhìn xong, Sở Thiên Tuyệt lại trầm mặc.
Văn Lăng vẫn còn chưa phá Nguyên Dương, nhưng “Tần Lâu Nguyệt” đã phá Nguyên Dương rồi.
Nó phù hợp với những gì Giang Sở Dung đã biện bạch trước đó.
Lúc đó cậu ta chỉ để ý đến Thiên Ma, mà không thèm để ý tới “Tần Lâu Nguyệt”, đứa con hoang của Thần Vương Tần Đô, tu vi chỉ ở cảnh giới Động Uyên.
Khi cậu ta phát hiện ra trong lời nói của “Tần Lâu Nguyệt” có sơ hở thì Văn Lăng và Giang Sở Dung đã rời đi.
Bây giờ đuổi đến thì đã muộn một bước rồi, không thể xác định liệu “Tần Lâu Nguyệt” có làm điều đó để che lấp cho lời nói dối hay không.
Không được phép tùy tiện sử dụng vũ lực trong Thần Tàng Lâu, vô cớ đánh nhau sẽ bị trừng phạt, ngay cả khi cậu ta là Thất Hoàng Tử thì cũng bị đối xử như nhau.
Bây giờ cậu ta không tìm thấy điểm yếu của “Tần Lâu Nguyệt” và Văn Lăng, cho nên cũng không thể làm gì được bọn họ.
Có điều Sở Thiên Tuyệt nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp và tinh xảo của “Tần Lâu Nguyệt” lúc này, ánh mắt cậu ta khẽ động, cũng không lập tức từ bỏ, mà lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tấm lệnh bài.
Ném về phía “Tần Lâu Nguyệt”.
Giang Sở Dung ánh mắt lóe lên, vươn tay tiếp nhận lệnh bài: “Thất điện hạ đây là——”
Sở Thiên Tuyệt nhướng mày, đột nhiên nở nụ cười xấu xa: “Người hầu của ngươi không hợp khẩu vị ta, ta sẽ không chiếm đoạt thứ người khác yêu thích. Có điều ngươi như thế này ta lại cảm thấy không tồi.”
Lông mày của Giang Sở Dung giật giật, nhưng cậu vẫn mỉm cười bình tĩnh nói: “Đa tạ Thất điện hạ khen ngợi.”
Sở Thiên Tuyệt nhìn Giang Sở Dung thật sâu: “Ba ngày tới, ta sẽ ở lại Thần Tàng Lâu. Nếu ngươi muốn bám víu vào ta như vậy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
“Cầm lệnh bài này, trong ba ngày tới ngươi có thể đến tìm ta.”
“Nhớ kỹ, đừng mang theo người hầu của ngươi, ta nhìn thấy hắn liền chán ghét.”
Giang Sở Dung im lặng một giây, chậm rãi siết chặt lệnh bài trong lòng bàn tay, cười nói: “Được, đa tạ Điện hạ đã cho tại hạ cơ hội này.”
Sở Thiên Tuyệt phất tay áo bỏ đi.
•
Sau khi Sở Thiên Tuyệt rời đi, Giang Sở Dung và Văn Lăng lui vào phòng trong, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Trong lòng họ rất rõ ràng.
Xem ra, ngay cả tên ngốc nhất trong mấy vị Hoàng Tử cũng không dễ đối phó như vậy.
Chiêu này của Sở Thiên Tuyệt rõ ràng là có ý lấy lui làm tiến.
Cầm tấm lệnh bài này, nếu Giang Sở Dung không đến gặp Sở Thiên Tuyệt, thì chứng tỏ Giang Sở Dung chột dạ, hơn nữa phong cách hành sự này không phù hợp với tính cách thích trèo cao và phong lưu phó,ng đãng của Tần Lâu Nguyệt. Sở Thiên Tuyệt sẽ lại nghi ngờ thân phận và động cơ của cậu khi đến đây.
Nếu Giang Sở Dung đi tìm Sở Thiên Tuyệt, Giang Sở Dung một Động Uyên hậu kỳ đối đầu với cậu ta, một Thiên Hầu trung kỳ, về cơ bản là mặc cậu ta nhào nặn, tùy ý tra khảo.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Văn Lăng nói: “Còn ba ngày.”
Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Đúng vậy, còn ba ngày nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Việc cấp bách nhất là lấy những công pháp cấp Địa ở tầng hai của Thần Tàng Lâu, nói không chừng học được chúng tu vi của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều, cũng không phải sợ bọn chúng nữa.”
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung cũng nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sở Dung thở dài, cau mày nói: “Chuyện như thế này, ta cũng không thể làm gì được. Nếu chàng thực sự để ý, hãy nghĩ xem làm cách nào để ngăn chặn cảm ứng của khế ước này đi?”
Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung thật sâu: “Ta sẽ nghĩ cách, nhưng từ giờ cho đến lúc đó ——”
Giang Sở Dung giơ tay lên, một mặt vô tội thề thốt: “Ta sẽ không bao giờ làm loạn.”
Văn Lăng đến lúc này mới thôi.
•
Trăng lên đỉnh đầu, giờ Hợi đã đến.
Vô số ma tu đã chờ đợi từ lâu ở tầng một của Thần Tàng Lâu đang ngóng cổ mong chờ.
Chỉ thấy Ma Tướng canh gác Thần Tàng Lâu lấy ra một lệnh bài tỏa ra ánh sáng đỏ như máu ném lên không trung, không gian rung lắc mấy cái, trước mặt đám ma tu liền xuất hiện một cầu thang.
Đám ma tu chờ đợi quá lâu chen lấn nhau vượt lên trước.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Sở Dung không khỏi kinh ngạc.
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động, truyền âm nói: “Thì ra tầng hai của Thần Tàng Lâu nằm trong một không gian gấp khúc, chỉ có mật lệnh của Ma Tôn mới có thể mở ra, xem ra muốn mang đồ ra có chút khó khăn rồi.”
Giang Sở Dung ngạc nhiên: “Chẳng lẽ chàng muốn ăn trộm đồ trước mặt Ma Tôn sao?”
Văn Lăng không nói gì.
Khóe miệng Giang Sở Dung giật giật – đôi khi cậu cảm thấy Văn Lăng ngây thơ đến đáng sợ, nhưng đôi khi cậu lại cảm thấy Văn Lăng cả gan đến đáng sợ.
Có lẽ gấu con cũng giống này thế nhỉ.
Ừm.
Hai người ở đây cũng không muốn quá bắt mắt, cho nên đợi những ma tu khác gần vào hết, hai người mới thong thả bước lên cầu thang.
Đi được một lúc, hai người thuận lợi bước vào tầng hai của Thần Tàng Lâu.
Vừa bước vào không gian này, Giang Sở Dung nhịn không được cảm khái một tiếng: “Hoành tráng quá!”
—————————————–
Tác giả:
– Văn Lăng: Lưu manh!
– Giang Sở Dung: Lần sau cho ngươi mấy cuốn thoại bản mở mang đầu óc, đứa trẻ đáng thương…