*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Hạ vẫn không cảm nhận được điều gì, vô tư nói tiếp: “Nếu như chị là người bị đá, chị nhất định sẽ khó lòng mà cho qua được, cho dù đã qua nhiều năm rồi, chị đã không còn để bụng nữa, cũng sẽ chẳng nói được những lời tốt đẹp như vậy. Nhưng chị, chẳng những ca ngợi hết lời về vẻ bề ngoài của bạn trai cũ, còn nói nhẹ tênh, thể thì chỉ có một khả năng, là chị đã đá đối phương, chị đã cạn tình cạn nghĩa với người ta rồi, người ta mới là kẻ bị hại! Có đúng không?”
Hạ Diệu Diệu sững người, không biết nên trả lời thế nào, Tiểu Hạ nói như vậy, hình như… đúng thế, nhưng cô không2thể để mất mặt được, nhất là đối với bề dưới. Hạ Diệu Diệu lập tức mỉm cười nhìn cô ta: “Trả lời tối trước đi, tại sao các tiểu cô nương bây giờ mồm mép lợi hại thế?” Hạ Diệu Diệu rút lại ý nghĩ lúc nãy, không cần nhìn nhiều, bọn họ kì thực đã rất thông minh rồi.
“Em đoán đúng rồi.” Câu này không phải là câu nghi vấn. Hạ Diệu Diệu cười nói: “Đúng hay không thì cũng là bạn trai cũ” rồi.” Ai đá ai cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là: “Sau này gặp bạn trai cũ không nói lung tung là đã có trách nhiệm với cả hai bên gia đình rồi, sự tò mò cũng được thỏa mãn rồi, mau đi9làm việc đi, cẩn thận đừng để chủ biên của các cô thấy các cô đang trốn việc ở chỗ tôi.” “Biên tập Hạ thật đáng ghét, chưa nói gì đuổi bọn em đi.” “Đúng vậy, rõ ràng là đối phó với bọn em mà thôi.” “Biên tập Hạ, em thật lòng buồn cho người yêu cũ của chị, năm đó chắc chắn anh ấy đã khóc rồi.” Tiểu Mao nói rồi còn khoa trương chấm chấm nơi khóe mắt, sụt sùi vài tiếng. “Mau đi đi, đi đi.” “Chị không bảo em cũng đi đây, không thì chuyên mục của em chắc không gọi là người cũ nữa, mà phải gọi là “vệ sĩ hôn nhân mới đúng!”
“Tiểu Hạ, đi thật sao, đã hỏi được gì đâu?”
“Đi thôi, đi thôi,6chúng mình đi tìm Đàm Ngữ có được không?” “Được! Được!” Một đám các cô gái lại nhốn nháo rời đi. Hạ Diệu Diệu lắc đầu ngao ngán, rồi lại trầm tư suy nghĩ, hình như… Tiểu Hạ nói không sai, ngoài việc bỏ rơi cô mang thai Thượng Thượng, tự làm việc của mình ra, Hà An có gì sai, nhà người ta giàu có sao phải cố thăng tiến, hơn nữa, anh cũng không biết đến sự tồn tại của con gái, đến lúc chia tay, cũng chẳng có điểm gì ở anh để cô chê trách được. Nhưng, khóc?… Với tính cách của anh, chắc không đến nỗi. Bởi vì không đến nỗi, nên Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên cảm thấy lòng tự trọng của anh khó lòng0mà buông xuôi được. Nghĩ đến đây, cô càng cảm nhận sâu sắc được rằng, chính tay cô đã bóp chết mối tình trước đó của mình! Nếu như tình cờ gặp anh thật, có phải cô nợ anh một lời xin lỗi không…
Hạ Diệu Diệu lắc đầu mỉm cười, không nghĩ gì nhiều nữa, tiếp tục cầm tập tài liệu bên cạnh lên, làm công việc của mình.
Trên con đường xen giữa hai hàng cây xanh ngát rậm rạp, trước mặt là bãi cỏ xanh mới lên mơn mởn, năm ba ông bà lão đang tập thể dục buổi sáng, trong khu vui chơi, một đôi vợ chồng đang chơi xích đu cùng cô con gái nhỏ, tiếng cười vang rộn rã. Cao Trạm Vân mặc chiếc áo khoác màu7xanh tím than, kết hợp cùng quần bò trẻ trung, vừa đẩy xe lăn cho bà Hạ, vừa cười nói không ngớt: “Bác gái, bác phải ra ngoài đi dạo nhiều vào, hôm nay nghe bác gái nói, cháu cảm thấy bác là người rất hài hước, nghe bác nói chuyện mà cháu thấy vui vẻ không muốn về, bác không ra đây dạo quanh đúng là đáng tiếc. Sao bác không đồng ý để Diệu Diệu mời người giúp việc?”
Bà Hạ đã bạc trắng hai bên tóc mai, gương mặt hiền từ tươi tắn, giọng nói dịu dàng ít thấy khi ở nhà: “Mời người giúp việc làm gì, mấy đứa kiếm tiền không dễ, bác liệt nửa người rồi, ở đâu chẳng được. Diệu Diệu còn chưa lấy chồng, Đại Vũ cũng không nhắc đến chuyện mua nhà lấy vợ, còn ông nhà thì khỏi phải nói, ốm yếu dặt dẹo, sau này còn nhiều thứ cần đến tiền, bác đến tầm tuổi này rồi, chẳng biết còn sống được bao lâu, tiết kiệm được đồng nào thì tiết kiệm.”
“Bác ơi, sao bác lại nói thế.” Cao Trạm Vần đẩy xe đi chầm chậm: “Con trai con gái muốn lớn nhanh cũng vì muốn cho hai bác được sống tốt hơn một chút, cháu cũng là phận con cái, cháu hiểu được nỗi lòng của Diệu Diệu.” Bà Diệu nghe vậy, nụ cười trên môi càng ấm áp hơn: “Lời này của cậu bác nghe lọt tai lắm, bác chẳng dám nói gì nhiều, nhưng về mặt hiếu thuận, thì con bé còn hơn khối đứa con nhà người ta, nó lại càng là niềm tự hào của ba nó, không phải vì nó thành công thể nào, mà vì tính tình của nó rất tốt.” Nói rồi bà có chút buồn rầu: “Nhưng hai bác cũng thấy có lỗi với con bé, quá yên tâm về nó, lúc nào cũng cảm thấy không cần phải lo lắng gì, kết quả…” Nghĩ đến đây, bà Hạ bỗng hối hận vì những gì mình vừa nói. Bà lập tức cắt ngang lời mình: “Cậu xem, bác nói với cậu cái gì thế này.” “Diệu Diệu rất tốt bụng.” Cao Trạm Vân dừng lại bên bờ hồ nhân tạo, nhìn mặt hồ phản chiếu ánh sáng lấp lánh: “Cô ấy rất giỏi, rất cầu tiến, cháu phải cảm ơn người cũ đã chịu nhường cô ấy cho cháu.” Bà Hạ liếc nhìn anh, thấy anh có vẻ không giống như đang nói khoác, rồi lại tiếp tục nhìn xuống mặt hồ, chậm rãi nói: “Bác thấy Thượng Thượng hay nhắc đến cậu, ban đầu bác chẳng tin mấy, tưởng là Diệu Diệu dạy con bé nói thể, bây giờ xem ra bác đã lo xa rồi.” “Nghe vậy cháu vui lắm.” Cao Trạm Vận cười lớn: “Bác gái, cháu có thể hiểu rằng bác đang rất hài lòng về cháu không?” Bà Hạ nghe vậy cũng cười vang: “Được, được.” Những nếp nhăn trên khuôn mặt dần giãn ra, trông bà như trẻ thêm ra vài tuổi.
“Thế thì cháu yên tâm rồi, cháu cứ lo hai bác không chịu gả cô con gái tài giỏi cho cháu, thế nên Diệu Diệu mới không cho cháu về ra mắt hai bác, bây giờ, cuối cùng cháu cũng yên tâm được rồi.”
“Thằng bé này.” Cậu không chê con bé đem theo Thượng Thượng là rồi. Cậu mà chê, thì con tôi cũng chẳng thèm! “Trưa này hai bác cháu mình đi mua sắm đi? Cháu muốn mua cho Thượng Thượng bộ quần áo mùa xuân, bác đi cùng tư vấn cho cháu với.”
Bà Hạ lắc đầu hiền từ: “Không cần đâu, cậu không cần phải tốn thời gian ở cùng bà già này, bác biết ý tốt của cậu, nhưng mấy năm nay bác cũng quen rồi…” Bà nghĩ đến điều gì, gương mặt bỗng trở nên rầu rĩ, rồi rất nhanh lại xốc lại tinh thần: “Về sau, bác sẽ ít nói càm ràm con gái lớn vài câu.” “Bác gái, bác nói gì thế, Diệu Diệu là con gái của bác, Thượng Thượng là cháu ngoại của bác, bác còn thương chẳng kịp nói gì đến mắng mỏ, cho dù có trách mắng cũng là muốn tốt cho chúng cháu mà thôi.” Bà Hạ bái phục tài ăn nói của lũ trẻ bây giờ, nhưng con rể tương lai mà, phải như thể bà mới yên tâm.
Thực ra bà cũng không muốn phải làm to chuyện gì, chỉ là hi vọng con cái đều tất cả, chàng rể tương lai lần đầu tiên gặp mặt này cũng không tồi. Mặc dù là lần đầu tiên đến, nhưng đã mời lãnh đạo ngày trước của bà, bây giờ là tổ trưởng tổ dân phố dẫn đường, nhìn điệu bộ khách khí của tổ trưởng với anh, thì còn cần nói gì nhiều nữa, anh đến để giữ thể diện cho bà.
Cũng có thể giải thích rằng đến để dẹp loạn.
“Chuyện người giúp việc…” Cao Trạm Vân vẫn không chịu bỏ cuộc, mặc dù bác gái dễ tính, nhưng ai biết được lúc nào nóng lên, lại lấy quyền bề trên ra ép nạt Thượng Thượng Và Diệu Diệu của anh, có người giúp việc bên cạnh, anh cũng yên tâm hơn. Bà Diệu lắc đầu: “Trước đây Văn Bác cũng… cậu đừng nghĩ nhiều, cậu ấy là hàng xóm ngày trước.” Cao Trạm Vần vốn chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng bây giờ xem ra cũng phải nghĩ ngợi một chút. “Là tôi không thích ra ngoài nhiều lắm, cũng chẳng liên quan gì nhiều đến việc sợ phiền phức.” Năm đó anh ta vừa lập gia đình được một năm, cũng có ý tốt, dành dụm tiền lương làm đôi chân giả cho ông nhà. Vốn dĩ là chuyện vui, ai ngờ tụi phóng viên không tốt lại viết “Trần Thế Mỹ gả vào nhà đại gia, lấy tiền đem cho tình nhân”, còn đăng ảnh ba đứa con gái lên, phân tích đầu ra đấy, quả là đáng sợ. Rất may cô Ôn là người tốt, không hiểu lầm gì, chỉ có Văn Bác là nổi giận, muốn kiện tòa báo đó, Diệu Diệu cũng vì thế mà không bao giờ để anh ta lo chuyện nhà mình nữa. Nhưng Văn Bác kiên quyết, nói rằng đây là trách nhiệm của nhà anh ta, anh ta tự chịu trách nhiệm, hơn nữa đó là tiền lương mà anh ta tự kiểm được, cuối cùng cũng làm cho ông nhà một đôi chân giả mới. “Thật sự không cần ạ? Cháu đã tìm xong rồi, còn làm cả thẻ thành viên rồi, bác mà không cần thì đúng là bên họ sướng quá rồi.” “Thằng bé này, bác khách khí với cậu làm gì, không cẩn thật.” Thế rồi, bà Hạ nghĩ một lúc lại hỏi dò: “Nghe Chủ nhiệm nói ba cậu là Cục trưởng Cục Y tế, mẹ cậu cũng là quan chức, bọn họ nhất định hi vọng cậu sẽ tìm được.” “Bác gái à, ba mẹ cháu rất thích Diệu Diệu, cháu đã cho ba mẹ xem ảnh rồi, ba mẹ cháu giục cháu liên tục, bảo đưa Diệu Diệu và Thượng Thượng về nhà ra mắt, nhưng Diệu Diệu vẫn không có thời gian, lại còn bảo không đem theo Thượng Thượng. Lúc nào bác rảnh giúp cháu thuyết phục cô ấy, sao có thể bắt nạt Thượng Thượng bé nhỏ thế được, ba mẹ cháu rất thích trẻ con.” Bà Hạ nghiêm túc nói: “Chuyện này nên nghe lời Diệu Diệu, lần đầu tiên ra mắt, đem theo Thượng Thượng không thích hợp.” Bà Hạ nói rồi ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy sự trầm tư trên gương mặt vốn hiền hòa của anh, bà đã hiểu ý của anh…
Chàng trai này không tồi…
“Bà ngoại ơi, hôm nay tâm trạng của bà có vẻ rất tốt nhỉ?” Mái tóc ngắn tung bay, Thượng Thượng vô tư vứt sách lên sofa, lấy tay quệt nước mũi, rồi nhảy đến bên cạnh bà ngoại, khuôn mặt hồng hào non nớt, cho dù làm những động tác không đẹp mắt lắm, thì vẫn rất xinh xắn, đáng yêu. Bà Hạ đang vui, rất vui: “Thượng Thượng nhà chúng ta thật thông minh, còn nhìn ra được cả tâm trạng của bà ngoại hôm nay, nói xem hôm nay có ai bắt nạt Thượng Thượng nhà chúng ta không?” Hạ Thượng Thượng nghe vậy, mắt liền sáng lên, cứ như đang trực chờ bà ngoại hỏi câu này: “Có! Cậu ấy nói ba cháu không cần cháu nữa, cháu là đứa trẻ bị bỏ đi, thế nên cháu giẫm nát chiếc giày da của cậu ta, đánh cho cậu ta tím cả tay.” Bà ngoại đã nói không được đánh vào mặt, đánh vào mặt sẽ bị thầy cô giáo phát hiện ra.
Bà Hạ nghe vậy liền lập tức giơ ngón tay trỏ lên trước mặt cháu gái: “Quá siêu!” Đích thị là ba mẹ chủng dạy chúng nói thể: “Ba con không cần con là do ba con có mắt như mù, bà ngoại yêu con, sao con có thể là đứa trẻ không ai cần được chứ! Chắc chắn là nó ghen tức với Thượng Thượng của chúng ta vì có quá nhiều người yêu thương!”
Hạ Thượng Thượng gật đầu lia lịa. Cô bé cũng nghĩ như vậy.
Bà Hạ thấy vậy, tiện thể ôm cháu vào lòng dặn dò: “Con nhớ, ba ruột của con không phải là người tốt, không xứng đáng làm ba của con, ba Cao mới xứng đáng, từ nay về sau ở cạnh ba Cao, con phải thật ngoan, nghe lời, để ba Cao yêu quý con, để ba Cao cưới mẹ con, như vậy mẹ con cũng mới yêu quý con, nhất định không được để ý đến ba ruột, có biết không, ba ruột là người xấu, chuyến đi bắt cóc trẻ con, khiến mẹ con đau lòng.”
Hạ Thượng Thượng nghe vậy, càng gật đầu mạnh hơn: Ba ruột là người xấu, sẽ lừa cô bé, cô bé thông minh thế này nhất định sẽ không bị lừa. Ngày nào bà ngoại cũng nói nhiều như vậy, cô bé nhớ rồi!
Bà Hạ thấy cháu mình lần nào cũng nghe lời như vậy, tâm trạng lại càng phấn khởi hơn! Người bỏ rơi con gái bà chẳng phải là loại đàn ông tốt dược! Còn muốn tay không nhận đứa con gái đáng yêu thế này, đừng có mơ!
Hạ Diệu Diệu hơi căng thẳng, cô còn căng thẳng hơn lần đầu đi phỏng vấn xin việc, chiếc giường trong phòng đã vứt đẩy quần áo, đều là những bộ đồ cô vừa mua hôm qua, nhưng thay hết bộ này đến bộ khác, cô vẫn cảm thấy không bộ nào ổn cả. Hạ Diệu Diệu giày vò cả hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chọn được một bộ đồ nhã nhặn hợp với tuổi cô, một chiếc váy dài kẻ ca rô màu xanh thắt eo, mặc cùng quần tất đen bên dưới, thêm chiếc giày cao gót màu nâu, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác dài mỏng màu hồng xám, vừa có vẻ chín chắn lại không quá già dặn. Tóc buộc gọn lên, đánh phấn mỏng, trên người không có chút trang sức nào dư thừa, tất cả toát lên một vẻ đẹp trang nhã khiêm nhường.
Hạ Diệu Diệu xách túi lên, đứng soi gương lần cuối, rồi đi xuống dưới nhà, nhìn Cao Trạm Vân đã đứng đợi rất lâu trước xe, cô ngượng ngùng cúi đầu: “Thế nào? Có được không?” Cao Trạm Vân nghiêm túc nhìn cô từ đầu đến chân, đúng lúc Hạ Diệu Diệu muốn chạy trốn, anh lập tức lên tiếng: “Em lúc nào cũng là đẹp nhất.” “Anh..” Hạ Diệu Diệu lườm anh một cái: “Chỉ được cái dẻo miệng.”
Cao Trạm Vận cười không nói gì, mở cửa xe ra. Anh không nói dối, thực lòng anh cảm thấy vậy, lần đầu tiên gặp cô, anh không có ấn tượng gì lắm, cô giống như tất cả những người phụ nữ đã ra ngoài xã hội, cô cũng không phải là người mẹ đơn thân đầu tiên mà anh gặp, cũng không phải là người đáng thương xót nhất mà anh biết, nhưng không hiểu sao anh nhớ rất rõ về cô.
Sau đó, gặp nhiều rồi, anh không còn muốn rời mắt khỏi cô nữa, cô trở thành người con gái đẹp nhất, để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng anh,
Hạ Diệu Diệu nhìn cảnh sắc hai bên đường đang dần lùi lại phía sau, bỗng nhiên có chút gượng gạo: “Nhỡ đầu mẹ anh không thích màu của chiếc khăn thì sao nhỉ?”
Cao Trạm Vẫn cười vang nhìn sang cổ. Hạ Diệu Diệu cũng cảm thấy mình rất nực cười, chẳng phải chỉ là đi ra mắt phụ huynh thôi sao, Trong lúc đợi đèn đỏ, Cao Trạm Vân nắm lấy bàn tay cô: “Yên tâm, ba mẹ nhìn thấy em rồi sẽ chẳng còn thời gian đâu mà quan tâm đến màu sắc của chiếc khăn.” “Thật sao?”
“Tin anh.”
Hạ Diệu Diệu bắt gặp ánh mắt của người yêu nhìn sang, trái tim rộn ràng hồi hộp của cô bỗng từ từ bình tĩnh lại: “Vâng.” Xe lại tiếp tục lăn bánh. Hạ Diệu Diệu cúi đầu nhìn món quà trong tay mình, cảm thấy mình quá nghiêm túc trong chuyện này, luôn cho rằng phải gặp ba mẹ rồi mới tiến thêm được một bước, thực ra rất kì lạ, không phải ai cũng là Hà An, cũng không phải ai cũng đột nhiên mất tích. Nỗi ám ảnh của cô thật quá vô ích, quá không cần thiết. Càng nực cười hơn là, Trạm Vân chịu cùng cô bày trò. Hạ Diệu Diệu nghĩ đến sự quyết đoán một cách kì lạ của mình, cảm thấy buồn cười: “Nếu như bác trai, bác gái không thích em, thì phải làm sao?”
“Thì anh sẽ chạy trốn cùng em, thêm một cô con dâu chăm sóc cho ba mẹ, với ít đi một cậu con trai, họ sẽ có lựa chọn sáng suốt.” “Anh chưa nói như thế với ba mẹ đấy chứ?”
“Anh giống kiểu người như thế sao, anh chỉ mới gửi tin nhắn như vậy cho họ từ một năm về trước.”