Hạ Diệu Diệu đứng dậy, chăm chú nhìn ảnh chụp, cô không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, những vật nhỏ hiện lên trên ống kính máy ảnh làm cho cô lần nữa bị suy sụp tinh thần và kỹ thuật chụp ảnh của mình, chụp không ra một phần trăm độ đẹp của vật thật.
Hạ Diệu Diệu tức tối lui ra phía sau một bước, xuyên qua cửa sổ thủy tinh khóa tay lấy góc chụp tốt nhất để chụp món đồ thêu. Tiểu Mao mang theo hai cốc trà sữa, bĩu môi đi tới phàn nàn: “Chủ biên Hạ, chị quá là dễ thuyết phục.” Thợ chụp hình đều đi cùng chủ biên Y hết rồi, cũng không sợ đè chết bọn họ: “Bọn họ tốt nhất nên chụp mấy tấm hình khủng long mang về, bằng2không thì xem như tự vả vào mặt mình.” “Rồi, ít phàn nàn vài câu, có thể chỉnh sửa ảnh được mà.” Hạ Diệu Diệu nói rồi giơ tay lên chụp thử một tấm, cúi đầu kiểm tra thành quả, chắc là được: “Không uống đâu, đem tấm chỉnh sáng lại, chụp xong thì sẽ về sớm.”
“Tốt quá rồi! Mau đi thôi! Mau…”
Cô xinh đẹp hơn, cũng tự tin hơn nhiều, nụ cười không còn ra sức dỗ dành bản thân phải vui vẻ, cô đã trưởng thành hơn, một cử chỉ đều chú ý cẩn thận; cô đã bình tĩnh, nụ cười non nớt đùa giỡn đã bị bao lo âu chiếm lấy.
Cũng giống như anh lúc trước, thời gian như rượu, ủ ra nồng độ phong thái; kinh nghiệm như lửa, rèn luyện, trải qua mưa gió7càng thêm xinh đẹp óng ánh. Tóc cô dài hơn, nhiệt huyết không đổi, tinh thần sung mãn cao ngạo, cái áo khoác rất thích hợp với cô, giày cao gót cũng rất có gu, không phải hàng hiệu đương thời, không phải hàng mới nhất của quý, tuổi thanh xuân của cô cứ từ từ trưởng thành, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Trước kia không biết trang điểm thì hôm nay hẳn cô đã biết cách trang điểm sao cho gương mặt tinh tế, khí sắc vừa vặn, hẳn là cô đã đi qua rất nhiều cửa hàng triển lãm, chọn cho mình phong cách phù hợp nhất, có lẽ cô không còn nhìn vào giá nhiều, chỉ là vì cảm thấy thích nên bỏ vào trong túi. Ở độ tuổi này cô sẽ yêu mình nhiều9hơn một chút, tùy hứng vài chuyện, cũng phá lệ tiêu xài để thỏa mãn bản thân.
Cô nhất định sẽ mỉm cười mà mua cho mình từng món đồ, nhất định sẽ cực kỳ nghiêm túc mà hưởng thụ mỗi lần thành công của mình.
Cô gái của anh đã trưởng thành, đôi mắt sáng càng thông minh hơn, càng có thể hiểu được anh hơn…
Hà Mộc An lẳng lặng nhìn cô, thời gian như chưa từng tồn tại giữa hai người, mọi sinh hoạt của cô diễn ra trước mặt của anh, anh hầu như có thể tưởng tượng ra sự hài lòng hả dạ của cô lúc vẫy tay với trợ lý khi định uống trà sữa.
Hà Mộc An cảm thấy bản thân thật nực cười, anh bước ra cửa xe, thần kinh đang căng thẳng dần thả5lỏng, gương mặt khỏe mạnh, trưởng thành của cô chiếm lấy trí óc anh.
Gần như chỉ cần đưa tay, cô sẽ như trước đây, đôi mắt lấp lánh chạy đến bên anh, kéo tay áo của anh hỏi đông hỏi tây.
Lần này, anh nhất định sẽ kiên nhẫn hơn, bao dung hơn.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên hướng ánh mắt tới phương hướng kia mà ngẩng đầu lên, thời gian đột nhiên ngừng lại như một sợi khói xanh, bởi vì bóng dáng của anh, chậm rãi chậm rãi ngưng tụ sau lưng anh ta, nhưng lại vì không có cố gắng níu giữ nên liền tan biến nhanh chóng. Tâm lý đó đã xuất hiện rất nhiều lần, cũng không có cảm giác phức tạp rắc rối như hiện tại, nhưng đến cuối cùng đều dần dần tan biến3theo bóng dáng đó, để lộ ra hình ảnh thật sự của hai người. Cô, anh, bọn họ, hai người tuy quen thuộc nhưng lại rất xa lạ.
Hạ Diệu Diệu nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, khóe miệng chậm rãi mở ra, dần dần lộ ra đường cong, vừa mới định hé miệng.
Hà Mộc An bỗng nhiên dời mắt, một giây trước đó ánh mắt còn ôn nhu giờ lập tức lạnh lẽo như băng tuyết âm trầm nhìn chằm chằm xuống mặt đất, ngạo nghễ bước qua cô.
Hạ Diệu Diệu choáng váng một chút! Bỗng nhiên quay đầu nhìn theo bóng dáng của anh! Hoa mắt! Chưa từ bỏ ý định, cô dụi mắt, nhìn bóng dáng ngạo mạn của anh dần biến mất trong tầm mắt cô. Hạ Diệu Diệu mắt nhìn máy ảnh trong tay, lại có cảm giác khó chịu mà nhìn theo bóng người sớm đã biến mất, cảm giác không phải là giận dỗi, cứ mơ mơ hồ hồ! Tệ lắm thì cũng có quen biết mà! Hạ Diệu Diệu lại chụp thêm một mớ ảnh, càng nghĩ càng tức giận, lại chưa từ bỏ ý định mà nhìn về hướng anh biến mất!
Lúc nãy chắc chắn là Hà An!
Cô là không khí sao! Lướt qua cổ như một cơn gió à! Phải, người yêu cũ, tốt nhất thì gặp mặt không chào hỏi, cả đời không qua lại với nhau! Nhưng đây đâu phải là xui xẻo đụng mặt nhau, theo lễ phép, lễ nghi xã giao cơ bản bên ngoài thì cười một chút cũng không chết đâu nhỉ!
Nhưng… cô vừa bị một người đang sống sờ không để mắt đến! Hạ Diệu Diệu chụp ảnh liên tục, thật sự càng nghĩ càng không chấp nhận được chuyện như vậy! Cô tức giận chống nạnh đứng tại chỗ, ba năm yêu đương, sao cứ phải đè nén giữ hình ảnh đối phương trong lòng! Nước bọt cũng là mưa mà!
Phải! Chuyện hai người qua đã lâu rồi! Đột nhiên nhìn thấy lại rất lúng túng, nhưng sau đó cô đã điều chỉnh lại ngay, dù không còn tình cảm nhưng cũng đã từng thân mật, không thể nói làm ngơ là làm ngơ như vậy.
Chào hỏi qua loa, sau đó chia tay, thì làm sao. Vừa rồi là tình huống gì chứ? Anh vờ như không thấy cô rồi bỏ đi luôn à?
Hạ Diệu Diệu đột nhiên không biết nói thế nào, một ngọn lửa từ trong lòng bùng phát, cô sống sờ sờ nhưng lại bị đối phương lạnh lùng. Bất giác cô nhìn mình trong gương, dáng người cũng còn tốt mà, mặt lại không có thay đổi, anh mù rồi à? Vợ mới của anh là tiên trên trời à!
Không có chuyện nào tổn thương lòng tự trọng như hôm nay! Nhưng, nghĩ đến thái độ chẳng ra làm sao của đối phương, cô bình tĩnh trở lại.
Lúc trước làm sao cô có thể yêu anh được chứ? Chỉ có bạn gái mới thấy tính cách này không có trở ngại gì, người khác sao chịu được, chẳng trách Đồng Động từ trước tới giờ không thích anh, đại khái là vì trước kia trong mắt người khác anh chính là như vậy. Chỉ có điều bây giờ người nhận được cái sự lãnh đạm này lại chính là cô.
Haizz. Làm như không nhìn thấy thì như không nhìn thấy! Hạ Diệu Diệu một lần nữa loay hoay với máy ảnh, nhắm ngay món đồ trong tủ kính… Hà Mộc An đột nhiên trống rỗng, cảnh vật trước mắt toàn màu đen, anh cũng không biết tại sao phải đi, anh chỉ biết không thể đứng lại, không thể để cô cười nhạo. Đó là kết quả mà anh không mong muốn.
Lạ lẫm, dối trá, người ta sẽ dùng những từ này để đối phó anh.
Hà Mộc An bỗng nhiên cười lạnh, nhưng với sự tu dưỡng tốt đẹp, và bản thân cũng chưa từng phạm sai lầm khiến anh vẫn bước đi chậm rãi, bước chân vững vàng, chậm chạp thong dong, anh vẫn là anh, anh chính là anh.
Nhưng anh vẫn không kiếm được mà hi vọng cô không giống như anh đã nghĩ, dù cô chỉ xoay người rời đi, dù là chán ghét anh, dù là còn nhớ rõ những gì anh đã làm, những lời anh đã nói rằng không thích cô ăn cơm thừa canh cặn.
Nhưng không, ban đầu là kinh ngạc, ngạc nhiên, lát sau mới hoàn hồn, lúc cô sắp xuất hiện, anh lại tuyệt không muốn nhìn: Lễ phép mỉm cười, không cảm xúc, không phải nên bình thường hoặc nên lễ phép khách sáo hàn huyên, sau đó mỗi người một ngả, xem như chấm dứt hoàn toàn chuyện cũ ư?
Anh hối hận mà bước xuống xe, trực tiếp lái xe qua thì không được!
Loại cảm xúc cực đoan đáng ghét này ở một giây sau đó đã khôi phục lại bình thường, anh chỉ mong hôm nay từ đầu đến cuối chưa bao giờ từ Hà Quang đi ngang qua chỗ này! Trong mắt cô anh là người xa lạ… Hà Mộc An tiếp tục đi tới, qua một con đường lại một con đường, phố xá sầm uất phồn hoa phảng phất như không có bất cứ quan hệ nào với anh, thanh âm huyên náo bắt đầu và kết thúc bởi điều gì, anh tuyệt không quan tâm, anh trở về, không muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì.
Chuyện gì thế này? Nửa đường xuống xe rồi lại đi trở về?
Thư ký thì lo lắng đi theo một tiếng đồng hồ, thực sự không chịu nổi lại ngồi vào trong xe, vội vàng gọi điện thoại cho Hà quản gia để bác sĩ đợi sẵn ở nhà. Tài xế Tiểu Mã càng lo lắng: “Thư ký Thi, có phải ngài ấy đã gặp đả kích gì không? Lúc đi ra còn rất tốt?” Tại sao mới đi một chút đã thành ra như vậy. Thư ký Thi không khởi nghĩ đến chuyện vừa rồi ngài Hà đứng đối diện một cô gái, nhưng, chẳng có gì không ổn, đối phương dường như cũng bị ngài ấy làm cho rất buồn bực, hẳn là không quen biết nhau. Vậy ngài ấy bị làm sao thế này, đột nhiên muốn trở về…
Tiểu Mã càng lo lắng: “Ngài ấy đi được một tiếng đồng hồ rồi. Thật sự là không xảy ra chuyện gì chứ?” Tư thể chưa từng thay đổi, cậu nói có vấn đề hay không! Từ phố xá sầm uất đi đến ngoại ô, lầu cao san sát đến bồn cây bụi cỏ tươi tốt, anh ta cảm thấy ngài Hà hiện tại rõ ràng giống như một chiếc máy đang bước đi, căn bản không biết mình đang làm cái gì.
“Thư ký Thi, anh gọi ngài ấy lên xe đi.”
“Anh tưởng tôi không muốn chắc!” Thư ký Thi nhìn chằm chằm Hà An, không bỏ qua bước chân nào, mỗi một bước chân đều duy trì một khoảng cách nhất định: “Anh không cảm thấy tâm trạng ngài ấy rất tệ sao?”
Nói nhảm! Khi ở nhà, ngài Hà còn rất vui vẻ, nhưng giờ ngài ấy lại trở thành thế này, nói ra ai mà tin!
“Anh thật sự không định đi gọi sao?” Mặc cho ngài ấy đi được bao lâu thì đi? “Vừa rồi, anh đứng gần ngài ấy, ngài ấy thấy cái gì vậy?”
“Hình như gặp ai đó?”
“Ai?”
“Nhưng tôi cam đoan đối phương biểu hiện rất bình thường, không hề muốn làm trái ý ngài ấy.” Biểu hiện của cô gái đó rất bình thường, chỉ là ngài ấy lại không bình thường tí nào.
Tiểu Mã đánh tay lái, chậm rãi đi theo, đột nhiên nói một lời chấn động: “Sao tôi cứ cảm giác giống như ngài ấy đang thất tình vậy.”
Nghe vậy, Thư ký Thi đột nhiên lập tức kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Mã: “Đầu óc anh ta bị úng nước à?” “Vậy thì anh giải thích xem, vì sao ngài ấy lại như thế này? Tôi thấy ngài ấy cứ không để ý hình tượng mà nghiêng đầu sang chỗ khác, khẳng định là nhìn thấy người ngoài hành tinh, kết quả đuổi theo lại không thấy, cho nên thất tình.”