Hà Mộc An đột nhiên cười gượng, anh lúc ấy đang suy nghĩ gì? Nhưng không đi chẳng lẽ chờ lấy cô cười xong, chờ lấy cô đem dấu chấm câu nói xong, chờ cô kết thúc tất cả, chờ cô bỏ mặc mình! Chị bằng anh cứ thế mà bước đi
Hà Mộc An cảm thấy trống trải, anh biểu hiện quá mức không tốt, trong lòng buồn bã không nói ra được, dù cô đã quên anh hay không muốn nhắc lại, nhưng chẳng lẽ anh lại không thể biểu hiện mình đã trưởng thành, chín chắn hơn, khiến cô thấy hối hận vạn phần? Nhưng anh đã làm cái gì! Xoay người rời đi? Hà Mộc An cực kỳ hoài nghi mình lúc ấy có mang não không? Ấu trĩ, u ám, hẹp hòi, ngay cả phong độ cơ bản cũng không duy trì được. Nhưng trong mắt cô2rõ ràng “quá” coi thường, cô không còn cần anh… Mấy năm nay thậm chí oán hận cũng không dành cho anh, còn anh thì sao…
Anh không muốn để mình buồn cười trong mắt cô như vậy, càng không muốn thừa nhận chút tình cảm này hiện tại chỉ có một mình anh nhớ kỹ, nếu như ngay lúc đó trong nụ cười của cô có chút say mê, phẫn nộ, xấu hổ, hồi ức, anh cũng không trở thành thế này, nhưng không, cô bình tĩnh như không có gì.
Hà Mộc An một lần nữa chậm rãi trở về, mỉm cười cay đắng, lòng tự tôn không cho phép anh tự mình đa tình, mặc người chà đạp, thậm chí không để ý mặt mũi.
Hà Mộc An đột nhiên suy sụp, trong lòng trống rỗng không phương hướng,… Anh hiện tại với anh của mấy năm trước cũng không có7gì khác nhau. Hà Mộc An cười gượng, tự tôn? Tạm thời để một bên đi, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô dùng ánh mắt không tốt để nhìn người, cũng nên cho thêm có một cơ hội để cô nhìn lại, khi ấy cô mới biết được anh tốt như thế nào, cũng để cô có cơ hội hối hận; anh liền dần lấy lại tư thái, không thể đặt yêu cầu quá cao với cô.
Hà Mộc An rút điện thoại ra. Thư ký Thi, Tiểu Mã lập tức thở phào.
“… Là Mẫn Hàng?” Không phải Hồng Đại, khó trách: “Không sao…” Chuyện Tiểu Ngư cô hẳn còn chưa biết, bằng không cô sẽ không cười như vậy, Hà Mộc An đột nhiên lại lạc quan, nghĩ đến sau khi cô biết nhất định sẽ đến nhà nói lời cảm tạ, anh liền cảm thấy hôm nay9còn kém một chiều, không nên xuống dưới, không lý nào từ bỏ ưu thế của mình không duyên cớ biến mình thành tên hề, anh quả nhiên không thích hợp với chuyện “quá” chủ động, sẽ bị cô chọc tức chết.
… Là như thế sao? Chỉ có thể là như thế!
“Lão thái gia, không phải chúng ta không cho phép, thật sự là không được, ngài Hà có dặn là miễn tiếp khách.” Hà Diệt trừng mắt, chòm râu trắng xóa lập tức dựng đứng lên: “Cậu nói tôi là khách?” Cậu lặp lại lần nữa xem, tôi cam đoan không xào cậu lên thì không bỏ qua đâu. Bảo vệ công cảm thấy rất khó xử: “Lão thái gia, ông không được ở đây, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.” Lúc ngài Hà trở về sắc mặt rất khó coi, giống như muốn ăn cá lại bị kẹt5lại vậy, hình như do bàn bạc không thành công trong buổi họp nên không vui, anh ta làm sao dám để lão thái gia vào.
Tốt, ngay trước nhiều người như vậy lại không nể mặt ông ta! Hà Diệt vẫy tay, gọi đám chó giữ nhà qua một bên, gương mặt già nua lập tức nở nụ cười thân thiện: “Thương lượng này, cho bọn tôi vào, tôi cam đoan, một không thả chim ưng, hai không bắt thỏ, ba không đầu hổ, cách nhà của nó thật xa, chỉ là mang theo những người bạn già đến hồ bơi lội, cam đoan thần không biết quỷ không hay.”
Bảo vệ cổng cười, nếp nhăn còn nhiều hơn so với lão thái gia: “Thật sự là không được mà. Ngài Hà đã nói không cho bất kỳ ai làm phiền cả.”
“Não cậu bị hỏng rồi! Núi Hà Quang lớn như vậy3tôi làm sao gọi là quấy rầy nó được! Tránh ra!”
Bảo vệ công đứng thẳng tắp, chính trực nói: “Xin lỗi lão thái gia, tha thứ cho tôi khó có thể nghe lệnh.” “Cậu muốn chết phải không? Cậu tin là tôi đuổi cậu ngay bây giờ không?” Bảo vệ trầm mặc không nói lời nào. “Tránh ra! Lập tức tránh ra ngay!”
Bảo vệ cổng bất động. Lẽ nào lại như vậy, Hà Mộc An không tham gia liên hoan thì cũng thôi đi, còn dùng tới chiêu này, quả thực muốn chọc trời mà…
Mễ đại quản gia nhanh chóng xuất hiện: “Lão tiên sinh, xin ông hãy về cho. Tâm trạng ngài Hà thật sự không tốt, ông đã đến lại gây thêm chuyện, không nên vô duyên vô cớ làm mình bực bội, chi bằng nhắm mắt làm ngơ, lão thái gia nói xem có phải không.” Trong lời nói kia, ông nghe được: “Tâm trạng nó không tốt? Vậy tâm trạng của tôi không tốt thì sao? Bỏ đi. Tôi cũng không quan tâm! Tôi còn tâm tình nào không tốt đâu! Được rồi, tôi cũng không an ủi nó, lười quản nó lắm, các người hầu hạ nó cho tốt.” “Vâng, thưa lão thái gia. Chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngài ấy. Lão thái gia có thể yên tâm.” Nhưng cuối cùng cũng là cháu mình, lúc gần đi ông nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi: “Nó sao rồi? Tại sao tâm trạng lại không tốt?” Mễ quản gia thực tình không biết, lắc đầu. “Các người ai cũng ở trên đó thì biết cái gì!” Hà lão thái gia tùy tiện dạy dỗ bảo vệ công và cả quản gia vài câu, sau đó uy phong lẫm liệt mang theo đám bạn chí cốt đến chỗ khác.
Giờ phút này, trong biệt thự giữa đỉnh núi phía Đông trang trại Hà Quang, Hà đại tổng quản, Mục quản gia, Mễ quản gia, Cao quản gia, Thư ký Thi, còn có người bị tạm thời gọi tới là Tiểu Mã ngồi trong phòng khách với sắc mặt nghiêm túc.
“Làm sao sau khi đi một vòng, ngài Hà lại như vậy?” “Tiểu Mã, cậu nhớ lại cẩn thận một chút, thật sự không có phát sinh chuyện gì đặc biệt?”
Tiểu Mã đã chuẩn bị tâm lý đón địch: “Không có, ngài Hà đột nhiên bảo dừng xe, thư ký Thi lúc ấy cũng có ở đó.”
Thư ký Thi không chờ bọn họ hỏi, chủ động mở miệng: “Tôi cũng không biết. Ngài ấy đột nhiên quay đầu bảo dừng xe. Nếu trực giác của tôi không sai thì sau khi xuống xe, ngài ấy đã chạy đến chỗ cô gái đó, nhưng cô gái kia không có gì không ổn, còn cười với ngài ấy nhưng ngài ấy đột nhiên không biết thế nào lại không tiếp tục nhìn cô gái kia nữa mà đi thẳng luôn…” Thư ký Thi nghĩ đến kết quả liền có chút niềm tin: “Một… mạch bỏ đi…” Dường như tâm tình đột nhiên tốt hơn một chút nhưng không biết vì cái gì mà càng không tốt hơn… Dì Mục nhíu mày, đột nhiên nói: “Hay là nhìn nhầm ai rồi?”
“Nhầm ai chứ?” Di Cao nghi ngờ.
“Người đó..” Cô gái đã từng đá ngài ấy, đùa giỡn với ngài ấy, nhưng nếu ngài ấy thích cũng không thể chia tay ngay sau vừa mới quay lại? Hiện tại cô gái kia chắc cũng kết hôn rồi chứ, ngài ấy làm sao có thể còn băn khoăn, hẳn là bà suy nghĩ nhiều: “Có thể là tôi nghĩ sai rồi.”
Đại tổng quản Hà cũng nghĩ ngay đến người đó nhưng ông ta cũng phủ định một cách nhanh chóng, lúc trước có lẽ ngài ấy có chút không nỡ buông bỏ, nhưng tuyệt đối không yêu nhiều đến vậy, bằng không cô gái kia cũng không có khả năng khóc lóc hô hào muốn gặp tiên sinh.
Haiz, đại khái là khơi lên quá khứ trong lòng: “Tóm lại, hai ngày này đều phải cẩn thận hầu hạ…”
“Vâng.”
“Mẹ về rồi!” Thượng Thượng nhào vào trong lòng mẹ, vui vẻ: “Con nhớ mẹ lắm!” Nói xong cô bé cố gắng hướng về sau thăm dò: “Ba đâu? Sao ba không đến?”
Hạ Diệu Diệu yêu thương hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Ba đang ở nhà dọn dẹp phòng cho con. Ngày mai ba sẽ đến đón mẹ con mình về nhà. Vui không nào?”
“Vui ạ!” Hạ Tiểu Ngư vội vàng từ phòng ra, ra hiệu chị Hai nhìn phòng bếp, chỉ mở miệng nhưng không thành tiếng: Mới năm giờ chiều, đã làm hai món ăn, căn bản không quản được, kiểu như lên cơn. Hạ Diệu Diệu buông con bé xuống, cô về sớm như thể chính là vì Hạ Vũ, buổi sáng ba gọi điện thoại, buổi chiều Tiểu Ngư lại nơm nớp lo sợ làm cô phải tranh thủ thời gian trở về, sau khi tan sở cô lái xe từ công ty về thẳng nhà: “Em trông Thượng Thượng nhé.”
“Vâng.” Hạ Diệu Diệu cởi áo khoác treo lên cửa ra vào, mỉm cười đi qua: “Làm món gì ngon vậy? Thơm quá!”
“Chị về rồi à? Sao sớm vậy?” “Công ty cũng không có việc gì thì về thôi.”
Hạ Tiểu Ngư ra hiệu Thượng Thượng đừng nói chuyện, ôm cô bé nấp tại cửa ra vào, nghe lén, hai ngày này cô ở trong nhà cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ ra vẻ đáng thương, sợ anh Ba vì mình bị công ty đuổi nên lấy cô ra thể mạng.
Hạ Diệu Diệu vén tay áo lên, nhào bột mì giúp: “Làm sủi cảo sao?” “Luộc hai hộp rau hẹ, Thượng Thượng nói muốn ăn.”
Hạ Diệu Diệu xoay mặt trái của thớt lại, và vò: “Còn biết gọi món ăn nữa, chị cũng muốn ăn, nghe ba nói thứ Năm em đã về rồi?” Hạ Vũ đeo tạp dề, dáng người cao lớn càng làm lộ sự chật hẹp của gian bếp, tuy không đủ không gian nhưng tay nghề tương đối thành thục, cộng thêm tốc độ gói bánh rất nhanh tay: “Vâng.”
“Công ty đổi ngày làm việc thành ngày nghỉ?”
“Cho là vậy đi.”
“Cho là vậy là có ý gì đây?”
“Ba bảo chị hỏi à?” Hạ Vũ bỏ chút xì dầu vào nồi: “Em không sao. Chị đừng nghe ba với Tiểu Ngư nói bậy.”
“Họ cũng chỉ muốn quan tâm em thôi.” Ít gây họa chút chính là quan tâm! Đồ đần Hạ Tiểu Ngư kia căn bản không biết mình gây họa gì, may mắn là anh Mã đã hiểu lầm như vậy, Hạ Vũ quay đầu muốn hỏi chị Hai cái gì đó, nhưng thấy chị Hai nghiêm túc nhào bột mì, tóc đột nhiên rủ xuống, cô lại nhanh chóng đưa tay vén tóc rớt xuống ra phía sau, cậu nhất thời trầm mặc.
Chị không thể nói là xinh, làm người cũng không phải lương thiện rộng rãi, cũng không có tính ôn nhu, không phải nhân vật được yêu thích của thời đại, chị có vô số khuyết điểm, có đôi khi lại rất cố chấp, chị làm sao có thể sống tốt với người đó nhiều năm như vậy. Hạ Diệu Diệu không ngẩng đầu: “Nhìn chị làm gì? Có phải tên bạn trai đó của Tiểu Ngư gây rắc rối gì cho em không?” “Sao chị lại nói vậy?” Hạ Vũ có chút chột dạ.
“Nếu như không phải thì nó đã làm cái gì để em khó xử mà xin nghỉ phép?” “Không có. Em chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Thứ Hai chính thức đi làm lại.”
“Đừng giấu cho nó. Tuần trước còn vui vẻ là thế, còn rảnh rỗi giành ăn với Thượng Thượng, chắc chắn là bị thằng ranh đó chọc rồi, thật sự không có chuyện gì chứ? Không làm em khó xử chứ?” Lúc đầu có nhưng hiện tại đã không sao: “Đã xử lý ổn cả rồi. cấp trên cũng rất tín nhiệm em.” “Tín nhiệm cũng không phải như vậy, biết là nó suốt ngày ở không đi gây sự, làm cho trong nhà ai cũng mệt mỏi. Thật sự không sao sao? Xác định thứ Hai có thể đi làm, không có ai chọc phá em? Chị nghe nói bạn trai trước của nó hình như rất có quyền thế, còn con bé kia là con gái bạn cũ Tổng Giám đốc công ty em, chúng sẽ không âm thầm giở trò chèn ép em chứ?”