Phó Lập Thành không hề có phản ứng trước lời nhắc nhở hay đúng hơn là cảnh cáo của Hạ Nghi.
Vừa nãy khi cô đi lướt qua hắn, có hương thơm ngọt ngào rất dễ chịu tỏa ra từ cơ thể cô, ngọt ngào đến mức khiến hắn muốn đắm chìm trong nó vĩnh viễn.
Liệu cái tên con trai đứng bên cạnh cô có nghĩ giống hắn không? Hay hắn có nên giết tên đó trước khi bị cô phát hiện…
“Haha…Hạ Nghi của tôi…tiểu thư xinh đẹp của lòng tôi…”
Phó Lập Thành không kiềm được cười lớn, nếu cô có trách thì hãy trách ông trời an bài cho hai người gặp nhau, trách bản thân cô khiến hắn nảy sinh tình yêu điên cuồng muốn chiếm đoạt hoàn toàn, trách hương thơm trên người cô thật sự khiến người khác bộc phát cái thú tính thấp hèn…
Phó Lập Thành tính toán cẩn thận từng bước đi sắp tới trong đầu, đột nhiên tiếng điện thoại trong xe vang lớn cắt ngang dòng suy nghĩ đen tối sâu thẳm trong đầu hắn, tâm trạng hứng khởi đột nhiên bị dập tắt…
“Thưa Phó lão gia, là con…”
– Ta cùng Phó phu nhân có công việc phải ra nước ngoài công tác khoảng hai tuần, Hạ Nghi giao lại cho con, nhớ chăm sóc em gái con thật cẩn thận…
“Vâng, con sẽ chăm sóc em ấy chu toàn theo sự dặn dò của ngài, ngài và phu nhân chú ý an toàn…”
– Phải giữ nó tránh xa cái thằng nhóc mà nó đang qua lại, dùng cách gì cũng được, chỉ cần khiến con bé rời khỏi tên đó…
“Theo ý ngài…”
Phó Lập Thành tỏ thái độ khinh bỉ nhìn dãy số trên điện thoại, bây giờ chưa phải lúc để hắn thuận tiện hành động…ít nhất phải chờ đến một năm nữa khi Hạ Nghi tốt nghiệp.
Hắn cũng không phải loại người thiếu kiên nhẫn, muốn vờn cô thêm một khoảng thời gian nữa cũng được.
Dù sao cũng đã đợi tận mười năm rồi…
Phó Lập Thành không lái xe về thẳng biệt thự Phó gia, hắn trực tiếp đi thẳng đến quán Bar lớn nhất thành phố, nằm ngay nơi giao nhau của ba con đường lớn.
Tuy hôm nay không phải cuối tuần, nhưng nơi này vẫn tấp nập như thường lệ, chứng tỏ thuộc hạ của hắn rất có khiếu kinh doanh.
Phó Lập Thành theo thói quen ném chìa khóa xe cho phục vụ, thập phần khí chất thiếu gia con nhà giàu bước vào bên trong…
“A…lâu rồi không được gặp ngài đấy, Phó thiếu gia đại phú soái của tôi…”
Phó Lập Thành ôm lấy nữ nhân nóng bỏng cùng giọng nói ngọt đến chảy mật đang bước tới, cùng cô ta kiếm đại một chỗ tấp nập gần ánh đèn mà ngồi xuống…
“Lần sau dùng loại nước hoa khác đi, không dùng thì càng tốt…mùi hương này khiến tôi khó chịu lắm đấy…”
Phó Lập Thành lên tiếng khiến nữ nhân đang ôm cánh tay hắn e dè, chẳng lẽ cô ta chưa đào được cái mỏ vàng này đã thất bại rồi hay sao.
Đột nhiên Phó Lập Thành thay đổi biểu cảm, cười nhẹ ôm lấy cô ta vào lòng…
“Tôi thích hương thơm tự nhiên của em hơn, không cần phải suy nghĩ nhiều…”
Ngân Tuyết mỉm cười quyến rũ, hóa ra Phó Lập Thành chỉ muốn cô ta thay đổi hương thơm nước hoa mà thôi, hoàn toàn không có ý gì gọi là cảm giác chán ghét…
“Vậy…Phó thiếu cùng em lên lầu nhé, ở đây ồn ào và nhiều người quá…em sợ rằng sẽ không phục vụ ngài chu đáo…”
Phó Lập Thành đi cùng Ngân Tuyết lên lầu tám của quán Bar, cũng là tầng VIP được hắn mua riêng dùng để thỏa mãn nhu cầu của bản thân.
Dĩ nhiên không có sự cho phép của hắn thì không có bất cứ tên nào dám bén mảng đến đây được, trừ khi muốn chết sớm…
“Em đi tắm, ngài đợi em chút nhé…!”
Phó Lập Thành khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt ban đầu, ngoài tiểu thư của hắn ra thì những người phụ nữ khác đừng bao giờ ôm hi vọng hão huyền, trừ phi hắn thực sự hứng thú.
Ngoại trừ tình một đêm để thỏa mãn nhu cầu ra thì không một nữ nhân nào có thể ở bên cạnh hắn…
“Cô sang phòng kế bên đợi đi, tôi hiện không có hứng thú làm việc đó…”
Ngân Tuyết tỏ vẻ không cam tâm, nhưng lời của Phó Lập Thành thì càng không thể cãi lại.
Cô ta đành phải sang phòng kế bên để chờ đợi đến khi hắn thay đổi ý định…
“Phó thiếu gia đại nhân của tôi đến đây hẳn là có việc gấp chăng…? Hiếm khi thấy ngài hẹn gặp tôi ở chỗ như thế này đấy…”
Hạc Hiên lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, khuôn mặt thiếu niên tinh tế, đôi mắt lấp lánh sâu thẳm có thể nhìn thấu tâm can của người khác.
Dáng vẻ của nam nhân so với nữ nhân xinh đẹp hơn vài phần, ai lại ngờ được nam nhân xinh đẹp này chính là cánh tay trái đắc lực của hắn cơ chứ.
Nhìn sơ qua thì Hạc Hiên có vẻ rất yếu ớt, nhưng cậu chính là người tạo ra nguồn kinh tế dồi dào, bước đệm cho kế hoạch của Phó Lập Thành thực hiện kế hoạch…
“Không trêu ngài nữa, có việc gì cần đến tên thuộc hạ như tôi sao…?”
Phó Lập Thành cười cười, nam nhân kia quả nhiên vẫn trung thành với hắn như khi trước.
Nhớ lại khi vừa đặt chân đến Phó gia từ cái cảnh gia đình tan tán, trở thành Phó đại thiếu gia cao cao tại thượng.
Người đầu tiên hắn gặp gỡ cũng chính là nam nhân này…
“Tên Phó gia kia có vẻ không còn tin tưởng tôi như lúc trước rồi thì phải…”
Hạc Hiên cũng đoán được Phó lão gia đã bắt đầu để mắt đến hành tung của Phó Lập Thành.
Ông ta sợ rằng hắn sẽ điều tra ra được bí mật được che giấu suốt mấy chục năm sao…
“Bên phía tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần đợi mệnh lệnh từ phía của ngài thôi…”
Phó Lập Thành vuốt mái tóc ra phía sau, hắn ngửa đầu lên nhìn trần nhà.
Hiện tại chưa phải lúc hành động hồ đồ, hắn phải chờ, chờ thêm một năm nữa thôi…
“Bây giờ chưa được, vị tiểu thư yêu dấu của tôi còn chưa đến tuổi trưởng thành, chưa thể khiến cô ấy chịu đả kích lớn được…”
Hạc Hiên lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẫm, cậu không có kiên nhẫn như Phó Lập Thành.
Nếu thứ gì khiến cậu hứng thú, cứ thẳng tay cướp đoạt là được…
“Kiên nhẫn thật đấy Phó thiếu gia, tôi nhớ lúc trước ngài đâu mang bộ dạng thảm hại như bây giờ…”
Phó Lập Thành không nói gì, hắn thảm hại sao? Nhưng thảm hại để đắm chìm trong cái hương thơm mê luyến đó cũng không phải quá tệ…
“Thằng chồng của cậu biến đi đâu cả tháng nay rồi, tôi gọi cho tên đó không được…”
Hạc Hiên lắc đầu ngán ngẫm, cậu chỉ nghe Ảnh Quân nói rằng phải đi Đông Âu vài hôm để giao dịch thuốc súng gì đó.
Ai ngờ cũng không liên lạc được suốt hai tuần rồi…
“Anh ấy đi giao dịch thuốc súng gì đó rồi, chắc anh ấy không có vấn đề gì đâu…”
Phó Lập Thành ngồi thẳng dậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hạc Hiên đang ngơ ngác…
“Hỏi thật đấy, nếu không nhờ Ảnh Quân chắc cậu không theo tôi đâu nhỉ…”
Hạc Hiên xua tay từ chối trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của Phó Lập Thành.
Nếu không có Ảnh Quân thì cậu cũng sẽ theo hắn thôi, nhưng có Ảnh Quân thì lòng trung thành được tăng lên gấp đôi…
“Đùa đủ rồi đấy Phó thiếu gia, ngài lo quản tốt chuyện của mình đi còn hơn…”.