Khương Duy Minh cũng từng suy nghĩ đến việc sẽ theo học khoa kiến trúc tại một trường đại học ở thành phố khác khi anh tốt nghiệp để tránh sự giám sát của lão già Khương Húc kia.
Trùng hợp thay với sức học tập của cả hai có thể cùng Hạ Nghi lấy một cái học bổng nghiên cứu để đến đó học…
“Sắp tới nhà trường sẽ có một buổi trải nghiệm cho học sinh cuối cấp…khoảng hai tuần sau sẽ diễn ra một bài kiểm tra kĩ năng thực hành sau buổi trải nghiệm, chúng ta có thể sử dụng nó như một học bổng để nộp đơn đăng ký đại học CAU…”
Hạ Nghi nghe việc này có vẻ dễ dàng so với cô, nhưng việc tránh khỏi tên Phó Lập Thành kia cũng không hề dễ dàng gì…
“Nhưng tính sao đi chăng nữa thì Phó Lập Thành cũng biết em đặt nguyện vọng ở CAU…” *(CAU: CHINA ARCHITECTURAL UNIVERSITY: trường đại học kiến trúc)
Khương Duy Minh mỉm cười khi Hạ Nghi vẫn còn khá ngây thơ.
Anh cư nhiên đã tính toán kĩ lưỡng mới đề nghị việc này với cô…
“Anh có nói em đặt nguyện vọng ở CAU đâu, anh chỉ bảo em âm thầm lấy học bổng mà thôi.
Những nguyện vọng ghi trên tờ giấy để gửi phụ huynh thì em cứ ghi bừa bất kỳ trường gì cũng được.
Dù sao học bổng từ nghiên cứu sinh cũng sẽ nhập học trước hai tháng so với học sinh bình thường.
Như vậy những ngôi trường đặt trong nguyện vọng đều không có ý nghĩa gì cả…”
Hạ Nghi tập trung nghe thật kĩ như hiểu ra được kế hoạch của Khương Duy Minh, nhưng cô nghe nói rằng học bổng đó chỉ có duy nhất năm suất cho bốn trường cấp ba xuất sắc nhất.
E rằng không chỉ có mỗi hai bọn họ là muốn giật lấy cơ hội ngàn năm có một này…
“Em đành phải nỗ lực học hành đàng hoàng để giành được một suất trong tổng số năm học bổng rồi, vốn dĩ em chỉ định học cho vui rồi sau này vẽ manga kiếm thu nhập thêm thôi đấy…”
Hạ Nghi không dành quá nhiều thời gian cho việc học tập, vì cô phải luyện vẽ rất nhiều để sau khi tốt nghiệp có thể hợp tác với nhà sản xuất truyện manga.
Tuy mới khởi đầu nguồn thu nhập sẽ không như mong muốn, nhưng cô có thể sống đúng với sở thích của mình.
Còn việc gì khó thì có sự hậu thuẫn từ gia đình…
Khương Duy Minh nhìn khuôn mặt bí xị của Hạ Nghi liền mỉm cười, đây cũng là cơ hội duy nhất có thể thay đổi cuộc đời của anh…
“Kế hoạch tạm thời cứ như vậy đã, sau này nếu cha mẹ em biết cũng không thể làm gì được, còn Phó Lập Thành sẽ dần dần quên em ngay thôi…”
Hạ Nghi gật gật đầu hài lòng, quả là người yêu của cô thông minh nhất mà.
Với kế hoạch tác chiến hoàn hảo như thế này chắc chắn không thể thất bại được.
Đợi đến lúc Phó Lập Thành kết hôn cùng Vân Như, lúc đó cô trở về Phó gia xin lỗi cha mẹ cũng không muộn, tiện thể xin bọn họ tác thành cho cô cùng Khương Duy Minh…
Nhưng Hạ Nghi không thể nào biết rằng, toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ đều được thiết bị nghe lén nằm trong túi cô thu lại, phát trực tiếp vào laptop của Phó Lập Thành, hắn nghe không sót một chữ nào, kể cả việc cô thật sự bỏ rơi hắn mà đến với cái tên Khương Duy Minh kia…
Ánh mắt tà ác của Phó Lập Thành dần hiện ra rõ ràng, nếu cô đã vô tình giáng một đòn đau đớn sau lưng hắn, vậy đừng trách hắn đáp trả lại cô một cú y chang như vậy.
Phó Lập Thành cho người hầu gọi Vân Như lên phòng làm việc của hắn, kế hoạch bổ sung sẽ chính thức được bắt đầu…
“Vân tiểu thư đến rồi đấy à…”
Vân Như e dè gật đầu đi đến trước mặt Phó Lập Thành, cô không ngờ có một ngày hắn chủ động tìm gặp mình…
“Phó thiếu…ngài gọi em có việc gì vậy ạ, nếu giúp được em sẽ giúp hết lòng…”
Phó Lập Thành thư thả chống cằm, hắn gõ nhẹ vài ngón tay trên mặt bàn, giọng nói uy lực cất lên…
“Vân tiểu thư hãy gửi lời của tôi đến Vân gia, về việc Phó gia muốn hợp tác trong dự án khai thác dầu mỏ sắp tới…”
Vân Như từng nghe cha nhắc đến dự án khai thác dầu mỏ vô cùng lớn, nhưng Vân gia không đủ kinh phí để đầu tư dân công nên đã triệt để từ bỏ.
Nếu có cơ hội hợp tác cùng Phó gia trong dự án này, quả thật lợi nhuận thu về có thể mở thêm vài công ty con nữa, cũng khiến tình cảm của bọn họ phát triển đôi chút…
“Dạ được thưa ngài, em sẽ chuyển lời hợp tác đến cha…”
Phó Lập Thành mỉm cười hài lòng, hắn bày tỏ thành ý của mình bằng cách tự tay tiễn Vân Như trở về Vân gia, hắn cũng nhanh chóng gọi điện liên hệ với Phó gia vẫn còn công tác ở nước ngoài…
“Thưa ngài, là con đây…”
– Có chuyện gì quan trọng sao…? Con không tự mình giải quyết được à, mà phải liên hệ cho ta…?
“Là tin tốt, con quyết định sẽ hợp tác cùng Vân gia trong dự án khai thác dầu mỏ sắp tới…”
– Vân gia sao…? Tuy nguồn lực của bọn họ không bằng chúng ta, nhưng danh tiếng lại vang dội, nếu dự án thành công…e rằng nguồn lợi đến với Phó gia vô cùng lớn…
Việc Phó gia bỏ ra nguồn lực, Vân gia bỏ ra danh tiếng, nếu bọn họ bắt tay hợp tác với nhau, có thể kéo theo cánh nhà báo từ các toàn soạn cùng sự dòm ngó từ cái tập đoàn lớn.
Có thể nhờ vào dự án này mà việc hợp tác mở rộng sang nước ngoài…
– Nếu thất bại cũng kéo theo hệ lụy khôn lường, con tính sao đây…?
Phó Lập Thành mỉm cười gian ác, hắn chắc chắn sẽ làm cho dự án này thất bại hoàn toàn.
Nhưng Phó Chương cũng không thể đổ lỗi cho hắn…
“Chẳng phải Phó gia ngài vừa kí thành công hợp đồng giao dịch với công ty nước ngoài sao, có thể huy động tài chính từ nơi đó…”
Phó Chương suy nghĩ đôi chút, tuy hắn không thật sự tin vào quyết định của Phó Lập Thành, nhưng dự án thành công có thể đem lại nguồn lợi khổng lồ.
Nếu thất bại cũng chỉ tổn thất một chút tiền, tự tay ông sẽ giải quyết nó…
– Được, hai ngày nữa ta sẽ về nước…con chuẩn bị hợp đồng giao dịch cùng Vân gia trước, nhớ rằng hãy tính phần trăm lợi nhuận cao về bên mình…
“Vâng thưa ngài, con sẽ liên hệ trước cùng Vân gia để định ngày kí kết hợp đồng…”
Phó Lập Thành cúp điện thoại, hắn thật sự muốn nhìn thấy khuôn mặt đau khổ tiều tụy của Phó Chương khi dự án thất bại.
Nhưng hậu quả sẽ không hề đơn giản như ông ta nghĩ, nếu hắn mà trực tiếp ra tay thì chắc chắn không chỉ tổn thất mỗi tiền bạc…có khi còn ảnh hưởng đến mạng người….