Hạ Nghi tỉnh giấc một lần nữa liền phát hiện cô đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, có lẽ Phó Lập Thành sợ cô tỉnh giấc đã trực tiếp bế cô về phòng.
Nếu trước kia hắn làm như vậy cô đều sẽ thật lòng mà cảm ơn, nhưng bây giờ cảm giác không còn được tự nhiên như lúc trước nữa…
Hạ Nghi vén chăn bước chân ra khỏi giường, cô nhẹ nhàng mở cửa toan định xuống nhà bếp lấy nước uống.
Bình thường sẽ có người hầu để sẵn nước trên bàn phòng đêm cô khát sẽ không phỉa cất công xuống nhà bếp, nhưng hôm nay cô lại ngủ quá sớm…bọn họ sợ làm phiền nên không để nước sẵn giúp cô…
Hạ Nghi rót nước lọc ra ly, tiện tay mang theo vài túi bim bim ra phòng khách ngồi thưởng thức.
So với bánh ngọt thì bim bim sẽ rơi vụn làm bẩn giường, cô cũng lười phải đi dọn dẹp.
Hạ Nghi vớ lấy điều khiển liền mở ti vi lên xem đại một kênh nào đó cho đến khi cô ăn hết đống bánh…
Đột nhiên trên cầu thang vang lên tiếng bước chân của ai đó đang đi xuống khiến Hạ Nghi xoay đầu lại nhìn.
May sao người đó chính là mẹ cô, không phải Phó Lập Thành…
“Mẹ không ngủ được sao…?”
Tương An tiến lại phía Hạ Nghi liền ngồi xuống bên cạnh cô, dạo này bà thường không ngủ ngon giấc.
Dường như dự cảm được sắp có chuyện gì xấu ập đến gia đình bà…
“Ta lớn tuổi nên khó ngủ thôi, còn con đấy…ngày mai phải đi học nhưng bây giờ vãn còn ngồi đây ăn bánh xem phim được…”
Hạ Nghi cười trừ, cô thật sự muốn nói cho mẹ biết về những chuyện kinh khủng đã xảy ra với cô, nhưng liệu có thể thay đổi được gì nếu cô nói ra…hay chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Dù sao đi chăng nữa, Phó Lập Thành cũng đối với cô rất tốt…
“Con vừa ngủ được một giấc rồi, có lẽ hai giờ sáng mới có thể ngủ lại…”
Tương An thật hết cách với Hạ Nghi, bà thực sự rất yêu cô con gái độc nhất này.
Tuy từ nhỏ Phó Chương đã dạy dỗ Hạ Nghi rất nghiêm khắc để trở thành người thừa kế tương lai, nhưng trong thâm tâm bà vẫn muốn con gái có thể sống thật với đam mê, làm những điều con bé thật sự thích.
Bây giờ ngoài Hạ Nghi ra vẫn còn Phó Lập Thành, hắn ta sẽ che chở và bảo vệ cho con gái bà.
Tuy không phải người thừa kế được ghi tên trong danh sách, nhưng Phó gia đối với hắn cũng không bạc…và Hạ Nghi cũng rất yêu thương hắn khi cả hai còn nhỏ cho đến tận bây giờ…
“Ta thấy mối quan hệ của con cùng anh Phó rất tốt, nếu có việc gì khó khăn không thể tự mình giải quyết được…cứ trực tiếp nói với anh một tiếng là được…”
Hạ Nghi không muốn phản bác, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu cho mẹ yên tâm, biểu cảm tò mò lập tức chuyển sang chủ đề khác…
“Thật ra…con vẫn luôn thắc mắc…tại sao năm ấy, cha mẹ lại mang Phó Lập Thành về Phó gia cơ chứ…?”
Tương An cũng từng tranh luận gay gắt cùng Phó Chương về vấn đề này.
Mười năm trước đây, Phó Chương từng thương lượng với bà sẽ nhận một đứa trẻ làm con trai để nuôi dưỡng.
Lúc đấy thế lực của ông cũng chưa thực sự ổn định, còn dính vào lùm xùm tình ái cùng một cô ca kỹ nào đó.
Cho nên bà nghi ngờ rằng đứa con trai nuôi ấy chính là thành quả ngoại tình của Phó Chương cùng cô ta…
Tương An lập tức cho người âm thầm xét nghiệm ADN liền biết đứa bé không liên quan đến cả hai người bọn họ khiến bà nhẹ lòng đi không ít.
Đột nhiên lại có một chuyện xấu khác xảy ra, cô ca kỹ kia lại là tình nhân của ông trùm Đông Nam Á lúc bấy giờ – Khương húc.
Vì để cầu xin Khương Húc tha cho Phó gia một mạng, mà người phụ nữ kia đã tìm đến cái chết…
Quả thật sau khi người phụ nữ bạc mệnh ấy qua đời, Khương Húc cũng không hề gây sức ép tài chính lên Phó gia khiến kinh tế phát triển lên không ít.
Nhưng so về mặt bằng thị trường chung vẫn còn khá chậm chạp…
Thứ duy nhất thay đổi Phó gia trở thành tập đoàn lớn sau một đêm, chính là bản thiết kế về máy khoan công nghệ cao dùng trong việc khai thác khoáng sản được thông qua.
Ngay hôm sau đã được đưa vào sản xuất, lúc bán ra thị trường đều thu lại vàng bạc cho Phó gia, đưa một thương nhân tầm trung trở thành ông chủ của một tập đoàn lớn, vĩ nhân của ngành khai thác khoáng sản…
Nhờ vào những thành tựu vĩ đại của Phó gia cùng sự trong sạch của Phó Chương, Tương An cũng chấp nhận để ông nhận nuôi Phó Lập Thành.
Bà cũng không tiện điều tra về một đứa bé chưa trải sự đời này, có lẽ nó đơn thuần chỉ cần một gia đình…không có tâm tư nào khác…
“Chúng ta sợ con một mình cô đơn, nên mang thằng bé về để bầu bạn cùng con mà thôi…”
Hạ Nghi cư nhiên không tin lời bịa đặt cho có của mẹ cô.
Rõ ràng bọn họ đều đang che giấu một bí mật nào đấy không muốn cho cô biết, hoặc ngay cả mẹ của cô vốn không biết gì…
“Con ăn xong rồi, con đi ngủ trước để ngày mai còn đến trường…mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ…”
Tương An gật đầu nhìn theo bóng dáng của Hạ Nghi.
Tuy bà biết Phó Lập Thành đối với Hạ Nghi rất tốt, nhưng hắn lại là kẻ có nhiều tâm tư.
Vẻ mặt vốn bình thản như không quan tâm đến mọi việc, nhưng thực ra đều đã nắm trong lòng bàn tay.
Như việc Phó Chương và bà đã kí thành công hợp đồng cùng công ty nước ngoài.
Vốn việc này chưa hề đề cập qua với hắn nhưng Phó Lập Thành đều nắn được, còn vui vẻ chúc mừng bọn họ.
Có lẽ đây chính là lý do Phó Chương không hề thêm tên hắn vào danh sách người thừa kế…
Phó Chương cũng có tính toán của riêng ông dành cho cơ ngơi của mình.
Tuy Phó Lập Thành làm việc rất chuyên nghiệp, hay đúng hơn là chưa từng phạm bất cứ sai lầm nào, nhưng hắn vẫn mãi chỉ là tổng giám đốc tập đoàn, không hề thăng chức trở thành phó chủ tịch tập đoàn Phó thị.
Chính là vì để dành vị trí tối cao nhất cho Phó Hạ Nghi, con gái độc nhất của ông…
Phó Chương biết hắn là kẻ thủ đoạn, mưu sâu khó lường…một ngày nào đó cũng sẽ điều tra được việc ông giết cha mẹ hắn để cướp bản vẽ máy khoan công nghệ cao.
Hậu quả thật khó để tưởng tượng được…
Nếu Hạ Nghi ngồi vào ghế chủ tịch, có thể kiểm soát được con thú trong người hắn, tuyệt nhiên sẽ được bảo hộ chặt chẽ không chút sơ hở.
Còn bây giờ để hắn sống sung túc cũng chính là sự bù đắp mất mát về vật chất mà ông đã cướp từ tay cha mẹ hắn mà thôi….