*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ thoáng chốc, các võ tu khác đều không muốn thụt lại sau mà bắt đầu đấu giá. Sau từng tiếng kêu giá, giá cả nhìn như rẻ bèo kia lại không ngừng tăng lên gấp bội.
Thấy tình cảnh này, khóe miệng Phùng lão nhếch lên, lộ ra một ý cười mang đầy thâm ý.
Nhìn thấy giá cả đã tăng vọt đến hai trăm vạn, ánh mắt Lâm Lăng chớp động, cũng rất vừa lòng với hình thức đấu giá này.
Thậm chí Vệ Quý Nguyên còn chơi chút thủ đoạn nhỏ trong đó, cố ý nâng giá cả thêm một chút.
Cuối cùng, hai quả Thánh Linh Đan cấp sáu được bán ra với giá ba trăm tám mươi vạn, được một người đàn ông trung niên thuận lợi đấu giá được.
“Lâm huynh, chúc mừng.” Vệ Quý Nguyên quay đầu, nhìn Lâm Lăng và mỉm cười nói.
“Hừm, cũng không tệ lắm.” Lâm Lăng dựa vào ghế dựa, khóe miệng hiện ra một nụ cười nhạt.
Giá cả này đã vượt qua con số phỏng đoán ban đầu của hắn, hơn nữa không cần thu 10% phí thủ tục, xem như cực kỳ khả quan.
Kế tiếp, đài đấu giá không ngừng bày ra các vật phẩm, trong hoàn cảnh ganh đua tiền tài này, không khí cạnh tranh cũng dần dần bị điều động đến càng nóng bỏng.
Mục tiêu của Lâm Lăng rất rõ ràng, chỉ có vật đấu giá chủ chốt cuối cùng, Lôi Phong. Cho nên hắn chưa ra tay lần nào trong cả quá trình.
Tâm tư của hắn lại chuyển về hành động giám thị của Kinh Kha, chỉ thấy lúc này Tần Du, đã bay vút đến núi rừng vùng ngoại ô.
Ở một vách đó trong đó có một gian nhà đá bị bỏ hoang.
“Tần huynh, nơi này.” Ngoài phòng có một người đàn ông thon gầy đang đứng, khi nhìn thấy Tần Du bay tới trong trời đêm thì lập tức vung tay lên vẩy hai cái.
“Hiệu suất cũng rất nhanh.”
Tần Du khẽ nhướng mày, sau đó tốc độ phi hành đột nhiên nhanh hơn vài phần, hình như đã chờ không kịp nữa.
Tại vách đá trước nhà đá.
Thân hình Tần Du đáp xuống, nhìn thanh niên gầy gò trước mắt, hỏi: “Ở trong phòng sao?”
“Đúng vậy.” Thanh niên gầy gò gật đầu, sau đó cười ha hả vươn tay. Động tác này, rõ ràng là muốn thu chút phí rồi mới cho vào.
“Cầm đi, tốt nhất là ngươi nhớ giữ kín miệng của mình.”
Tần Du lạnh nhạt ném ra một túi đá Linh Dương. Xem ra số lượng bên trong
khoảng năm trăm viên.
“Ít như vậy?” Thanh niên gầy gò thẩy thẩy túi đá Linh Dương trong tay, rõ ràng có chút không thỏa mãn.
“Tần huynh, để bắt được mỹ nữ Hồ tộc đã hao phí không ít nhân lực của bọn ta rồi.”
Hắn giả vờ bày ra vẻ mặt khó xử nhìn Tần Du, cười cười nói: “Hơn nữa còn sử dụng các mối quan hệ để dẫn vào Cửu Huyền tông, chút đá Linh Dương này không đủ cho huynh đệ bọn ta chia đâu.”
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Sắc mặt Tần Du hơi trầm xuống, chất vấn.