*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tuy rằng lần này ta không thể cùng ngươi chiến đấu, nhưng trong tương lai, nếu như chiến đấu với tháp Thông Thiên thì không thể thiếu ta được.” Ngay lập tức, Trần Tấn bật cười. Chiến ý vô cùng dạt dào.
“Đừng lo lắng, sẽ có thời gian cho ngươi phát huy.”
Lâm Lăng cũng cười nhẹ, sau đó hướng về phía Thập Nhị Huyết Vệ, dứt khoát ra lệnh.
“Bây giờ các ngươi truyền lệnh xuống, phàm là thực lực đạt tới chiến sĩ Cuồng tướng trở lên, đều được triệu tập theo ta xuất chinh.”
Hồi tưởng lại khung cảnh lúc trước bị Thiên Ma tộc đuổi giết, chật vật chạy trốn ra sao, bây giờ trong tâm trí vẫn còn hiện hữu rất rõ.
Hắn đã đợi cái ngày này, ba năm rồi!
Cũng vì nhiều lý do khác nhau, các bánh răng lịch sử của thời đại này mười ngàn năm trước chắc chắn sẽ quay như thường lệ.
“Vâng!”
Dường như Thập Nhị Huyết vệ thấy được sự quyết tâm của chủ nhân, lúc này cảm xúc trong lòng vô cùng kích động, nhưng cũng không hề sợ hãi chút nào khi mà bọn họ sắp phải đối mặt với cường giả hàng đầu của Thiên Ma tộc!
…
Sáng sớm hôm sau, tại quảng trường tế đàn của Cuồng Thần điện.
Một mảnh lớn đông nghẹt người với cơ thể cường tráng, tụ tập nơi ở này.
Nhìn xung quanh, tất cả đều là cường giả hàng đầu của Cuồng tộc, mỗi người đều có khí tức mạnh mẽ đạt tới thực lực của một Cuồng tướng.
Đội hình như vậy đã đạt tới hàng vạn!
Lúc này, hàng vạn ánh mắt hừng hực nhìn chằm chằm vào dáng người bay lơ lửng trước pho tượng Cuồng Thần, đều tràn đầy vẻ cung kính.
Người này chính là Lâm Lăng.
Bây giờ hắn đang mặc một bộ Cuồng Thần chiến giáp với mái tóc dài màu đỏ tung bay trong gió, tràn đầy khí thế.
Tuy nhiên, lúc này trong mắt Lâm Lăng hiện lên một chút do dự.
Bởi vì cuộc tấn công tiếp theo vào Ma Hoàng Cung, lá bài tẩy của hắn chắc chắn cũng sẽ bị bại lộ, và tất nhiên thân phận của hắn đương nhiên cũng sẽ bị mọi người biết.
Nếu như đám chiến sĩ Cuồng tộc này biết được rằng người chủ nhân mà bọn họ luôn trung thành, đó giờ vẫn luôn lừa dối bọn họ. Khung cảnh lúc đó chắc chắn sẽ không thể kiểm soát được.
Vì vậy, lúc này trong lòng Lâm Lăng đang do dự không biết bây giờ có nên chủ động vạch trần thân phận của mình hay không.
“Mọi người…”
Cuối cùng Lâm Lăng cũng lên tiếng trong lúc suy nghĩ lung tung.
“…..”!
Trong phút chốc, toàn quảng trường đều chìm vào trong im lặng.
“Cảm ơn tình yêu của mọi người, các người sẵn sàng đi theo ta trong cuộc chinh phạt Thiên Ma tộc lần này.”
Lâm Lăng nghiêm nghị nói: “Nhưng trước đó, ta cảm thấy có chuyện cần phải nói cho các người biết sự thật…”
“Hả?”
Nghe vậy, sắc mặt Lạc Hằng lập tức thay đổi, dường như đã đoán được điều gì đó, ngạc nhiên nói: “Lăng huynh, ngươi nhất định tiết lộ thân phận của mình sao?!”
“Đương nhiên, Giấy thì không thể gói được lửa, bây giờ là thời cơ tốt nhất để nói ra tất cả.”
Trần Tấn bên cạnh, sắc mặt dần tối sầm lại nhưng cũng gật đầu. Hắn ta đã ở với Lâm Lăng trong một thời gian dài, có thể xem như hắn ta cũng biết một số tác phong làm việc của người này.
Thay vì tiếp tục lừa dối, tốt hơn hết là nên thẳng thắn nói ra ngay lúc này.
Đến lúc đó, những chiến sĩ Cuồng tộc vẫn sẵn sàng đi theo Lâm Lăng trong chuyến thảo phạt này thì mới có thể được coi là trung thành thực sự, thay vì bận tâm đ ến thân phận con người của hắn.
“Thành chủ đại nhân, ngài mệnh lệnh gì cũng được, cứ nói đừng ngài.”
“Đúng vậy, chỉ cần là mệnh lệnh của người, bọn thuộc hạ thề sống chết sẽ có hoàn thành nó.”