Lâm Lăng đang lắng nghe tình hình chiến đấu từ thuộc hạ, nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm, không hề tự mãn.
Hắn biết rằng ở Ma Hoàng Cung tiếp theo, vì để giữ lại uy nghiêm và thể diện, nhất định sẽ phái quân đội tinh nhuệ thật sự của Thiên Ma tộc, để tấn công thật lớn.
Vì vậy, còn quá sớm để vui mừng.
“Nếu như chúng ta muốn chiến đấu, vậy hãy tạo bất ngờ cho bọn họ, không kịp phòng bị, đánh úp!”
Trong lòng đang suy tính, trong ánh mắt của Lâm Lăng dâng lên vẻ lạnh lùng và hắn đã nghĩ ra một chiến lược tốt hơn.
“Lăng huynh, ngươi có biện pháp gì tốt không?” Lạc Hằng không nhịn được mà hỏi.
“Ta nhớ tới hai ngày trước ngươi từng hỏi qua ta là kế hoạch tiếp theo là gì, bây giờ ta chỉ có thể nói là.”
Lâm Lăng xoay người, nhìn chằm chằm vào Lạc Hằng đứng trước mặt, lạnh lùng nói: “Giết thẳng đến Ma Hoàng Cung và buộc Ma Hoàng phải đích thân xóa bỏ sát lệnh với ta ở trước mặt mọi người.”
Khi hắn nói, một luồng khí tức vô hình cường hãn đột nhiên từ cơ thể của Lâm Lăng lan rộng ra.
Nó khiến cho Thập Nhị Huyết vệ và Trần Tấn có mặt tại hiện trường cảm thấy khá sợ hãi.
Ánh mắt Lạc Hằng hơi sững sờ, nếu người khác nói những lời này hắn ta có thể sẽ giễu cợt bọn họ, cũng sẽ không coi trọng bọn họ.
Nhưng vào lúc này, từ trong miệng Lâm Lăng nói ra làm Lạc Hằng có một cảm giác không thể giải thích được, mà máu sôi lên không rõ vì lý do gì.
“Được rồi, nếu như các ngươi muốn cùng nhau chiến đấu, ta sẽ cùng các ngươi đi tới Ma Hoàng Cung!”
Ánh mắt La Chí Tường tràn đầy vẻ dữ tợn, khí thế có chút hào hùng.
“Được rồi, trông cậy vào các ngươi!”
Với sự tham gia của cổ lực lượng Ngụy Thần tộc, tất nhiên Lâm Lăng sẽ không cự tuyệt.
“Về phần ngươi, ta biết rõ nguyên tắc làm việc của ngươi, cho nên không cần tham gia đâu.” Ngay lập tức, hắn nhìn Trần Tấn đang im lặng đứng bên cạnh, thờ ơ nói.
“Cảm ơn ngươi đã thông cảm cho ta.”
Trần Tấn hít sâu một hơi, sự xấu hổ trong lòng cũng vì Lâm Lăng mà xóa bỏ.
“Nguyên tắc?”
Tuy nhiên, Lạc Hằng không hiểu tại sao lại có chút bối rối.
Nghĩ đến khi chiến ở Chủng Tộc Thiên Tư Bảng của ba năm trước, khi sắp đạt đến thứ hạng thứ nhất, khi đối mặt với những thí sinh của Thiên Ma tộc, dường như Trần Tấn cũng giống như bây giờ.
Về vấn đề này, hắn ta không khỏi có chút khó hiểu mà tò mò hỏi: “Trần Tấn, ngươi có liên quan gì đến Thiên Ma tộc không?”
“Thực sự xin lỗi, đây là bí mật của ta, thứ cho ta không thể nói thẳng ra.”
Hiển nhiên Trần Tấn không muốn bị bại lộ thân phận ở vạn năm sau quá nhiều nên nghiêm nghị nói: “Nhưng các ngươi cũng đừng quá lo lắng, cho dù có chết ta cũng sẽ không bao giờ phản bội các ngươi.”
Mặc dù Lạc Hằng vô cùng tò mò về tác phong làm việc bí ẩn của Trần Tấn nhưng hắn ta không thể tiếp tục hỏi.
“Ngươi không muốn nói cũng được. Nhưng nếu không muốn chết, ngươi cũng không cần nói gì thêm.”
Lạc Hằng lắc đầu cười nói: “Ta biết ngươi là đồng bọn đáng tin cậy.”
“Quá khen.”
Trần Tấn nở một nụ cười, lần đầu tiên hắn cảm thấy cảm giác được tin tưởng cũng khá tốt.