Trầm mặc.
Lắng đọng.
Tĩnh mịch.
Sau khi cửa phòng đóng lại, hai người vẫn duy trì tư thế một người ngồi trêи sofa, một người ngồi khóa trêи đùi mặt đối mặt với đối phương, không hề nhúc nhích.
Tựa như chỉ cần bọn họ bất động, sự xấu hổ như cái chết xã hội sẽ có thể vĩnh viễn bị phong ấn trong phòng.
Thẳng đến khi Hạ Chi Dã nhướng mày, thử hỏi hai chữ: “Tiếp tục?”
Tống Yếm mới 'bốp' một tiếng đánh rớt cái tay đang ở trêи eo mình của Hạ Chi Dã xuống: “Tiếp tục cái rắm!”
Lạnh mặt muốn bò dậy khỏi người của Hạ Chi Dã, nhưng bởi vì trêи tay có đeo bao tay, dính thuốc mỡ, sợ làm bẩn sofa cho nên không có tiện chống tay, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào lực của phần eo và hai chân, lúc bò có hơi gian nan.
Bò đến một nửa, trọng tâm không vững, lảo đảo chưa kịp ổn định, lại ngã về trêи đùi Hạ Chi Dã, thân thể đập vào nhau.
Hạ Chi Dã muốn dìu cậu, lại bị Tống Yếm dùng một tay gỡ ra, hung dữ nói: “Đừng chạm vào ông đây.”
Chậc, tính tình thật kém.
Dù sao dậy không được cũng không có hại cho mình.
Vì thế Hạ Chi Dã dù bận vẫn ung dung ngồi trêи sofa, nhìn Tống Yếm ra sức dãy dự trêи đùi mình.
Nhưng mà rất nhanh đã không còn 'dù bận vẫn ung dung' được nữa.
Dù sao hai thằng con trai mặt đối mặt ngồi gần nhau như vậy, trong đó còn có một người vẫn luôn không chịu an phận xoay tới xoay lui, khó tránh khỏi việc đụng vào một vài nơi kỳ quái.
Ngay khi Tống Yếm lần thứ ba bò dậy rồi lại tiếp tục ngã nhào, Hạ Chi Dã quay đầu đi, nắm tay để dưới chóp mũi ho khan một tiếng.
Một tiếng khụ này của hắn khiến cho Tống Yếm vốn đang hết sức chuyên chú chuẩn bị bò dậy hình như cũng nhận ra được cái gì đó, sau khi cứng đờ một lát, trong lòng mắng nhẹ một chữ 'đệt'.
Cũng bất chấp việc có làm bẩn sofa hay không, tay phải chống qua bên cạnh, hỏa tốc nhảy lên, thuận tay nhặt lọ thuốc mỡ lên, ném vào trong lồng ngực của Hạ Chi Dã: “Tự mình thoa.”
Nói xong thì vội vàng đi ra ngoài.
Vội đến mức thậm chí đi ngược tay.
Nhìn người đó cùng tay cùng chân, Hạ Chi Dã nhịn cười, hỏi: “Tối có đi ăn với Thương Hoài không?”
“Để cậu ấy mua vé máy bay, hai ngày nữa hẵng đi, tối nay không cần đi nữa.” Tống Yếm cố giả vờ trấn trịnh ném ra câu trả lời, sau đó nhanh chóng thoát khỏi hiện trường vụ án.
Hạ Chi Dã nhìn bóng dáng chạy trối chết của người nào đó, không nhịn được nữa mà cong cong khóe môi.
Sau đó nằm ngửa trêи sofa, thở dài thật dài, thì ra tiết sinh khỏe sinh lý nói hormone của thiếu niên tuổi dậy thì phân bố cực kỳ tràn đầy đều là sự thật.
Chẳng qua là tại sao hắn lại cảm giác chỉ có một mình hắn tràn đầy thế?
Cứ như hắn giống một tên lưu manh không biết xấu hổ lắm ấy.
Tống Yếm ra khỏi phòng, đóng cửa, vừa định từ từ, kết quả lúc nghiêng đầu thì nhìn thấy trong một góc của phòng khách đen như mực đang có cái gì đó mà không biết là cái gì đang ẩn núp, khiến cậu sợ tới mức thiếu chút nữa dùng chân đá thẳng vào nó.
Chờ đến khi bật đèn lên, nhận ra cái kia chính là Thẩm Gia Ngôn, mới nhẹ nhàng thở ra: “Mày lại giả yêu giả quỷ gì đó.”
Thẩm Gia Ngôn cuộn tròn bên sofa, ôm đầu gối, ánh mắt dại ra, sống không còn gì luyến tiếc: “Tao đã thấy thứ không nên thấy, tao sẽ không còn là người thiếu niên đơn thuần ngây thơ hồn nhiên kia nữa, tao ô uế rồi.”
“…”
Tống Yếm muốn trực tiếp đóng gói người thiếu niên đơn thuần ngây thơ hồn nhiên này ngay tại chỗ rồi gửi cho SF Express chuyển vwf Bắc Kinh.
Nhưng xuất phát từ việc suy xét tới hình tượng của mình, vẫn là kiềm chế xúc động bạo lực trong cơ thể, kiên nhẫn giải thích: “Sự việc không phải như mày nhìn thấy.”
Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu: “Ừ, không cần phải nói, tao hiểu mà.”
Tống Yếm nhướng mày: “Mày hiểu cái gì?”
“Mày yên tâm, tao sẽ giữ bí mật vì tụi mày, bản thân tụi mày chú ý an toàn.”
“…”
Mày thì hiểu cái gì.
Tống Yếm dùng hết tư dưỡng cả đời này mới nhịn đựo việc ném Thẩm Gia Ngôn xuống khỏi ban công, cúi đầu nhéo nhéo giữa mày: “Đầu óc đừng có mà đen tối, chỉ là Hạ Chi Dã dị ứng, tao thoa thuốc giúp cậu ấy, sau đó không cẩn thận trượt chân mà thôi.”
Thẩm Gia Ngôn: “Ồ.”
Một chữ ngắn gọn, biểu đạt đầy đủ ý tứ 'Mày nói cái gì cũng được miễn là mày vui vẻ nhưng chân tướng lại ở trong lòng mỗi người'.
“…”
Tống Yếm cảm thấy bản thân không có cách nào nói chuyện với đồ ngốc.
Cứ thế từ bỏ, trực tiếp hỏi: “Tìm tụi tao có việc?”
Nếu không cũng chẳng đến mức tối rồi mà cò đột nhiên mở cửa phòng của bọn họ.
Cậu vừa hỏi, Thẩm Gia Ngôn mới lấy lại tinh thần từ trong cơn sốc, nhớ tới việc chính: Ồ, đúng, thiếu chút nữa là quên rồi, tao muốn hỏi chuyện của nam sinh cấp ba xinh đẹp gợi cảm một chút.”
“Thương Hoài?” Tống Yếm suy nghĩ một chút mới nghĩ ra nam sinh cấp ba xinh đẹp gợi cảm là ai, “Cậu ấy tìm mày có việc?”
“Lúc trước tao có trực tiếp tìm cậu ta thuê đánh hai trăm trận, đã thanh toán tiền hết rồi, kết quả bây giờ còn thừa hơn một trăm trận, cậu ta lại đột nhiên nói sau này không thể chơi game được nữa, chuyển đơn hàng của tao cho nam sinh cấp ba xinh đẹp đáng yêu, hỏi tao có đồng ý không.”
“Mày không đồng ý à.”
“Cái này thì không, dù sao ai chơi cũng giống nhau hết thôi, chỉ cần có thể dẫn tao lên hạng là được. Chủ yếu là tao lo cậu ta có phải xảy ra biến cố gì không, chứ sao mà đang tốt đẹp thù lại đột nhiên nói không thể chơi game được nữa? Tao chỉ là bạn trêи mạng nên không tiện hỏi, mới nhớ tụi bây không là bạn học à, có phải mày biết gì đó đúng không, vừa lúc phòng mày cũng không có khóa cửa, cho nên…”
Cho nên không cẩn thận nhìn thấy được một màn dơ bẩn như thế.
Thẩm Gia Ngôn đau lòng ôm chặt tấm thân đã không còn sạch sẽ, không dám hỏi nữa.
Tống Yếm đã vô lực đến mức không muốn đánh cậu chàng nữa rồi, mặt không cảm xúc nói: “Dừng lại ý nghĩ xấu xa của mày nhanh. Mà Thương Hoài cũng không có xảy ra chuyện gì hết, chỉ là thông qua buổi thử giọng làm ca sĩ thôi, phải đi Bắc Kinh phỏng vấn, đoán chừng sau này không có thời gian chơi game thôi à.”
“Ồ, vậy là tốt rồi.” Thẩm Gia Ngôn nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi, “Vậy còn nam sinh cấp ba xinh đẹp đáng yêu thì như thế nào?”
Sự giao thoa giữa Tống Yếm với Thương Hoài và Chu Tử Thu gần như là giới hạn bởi Hạ Chi Dã, cho nên nói quen cũng không tính là quen, chỉ có thể đưa ra phán đoán giản lược thô sơ nhờ vào sự tiếp xúc khi chơi game cùng nhau vài lần lúc bình thường: “Tính cách có khi sẽ không tốt như Thương Hoài, cũng không có nói nhiều như thế, nhưng con người hẳn là không tồi, kỹ thuật chơi game cũng tốt hơn chút.”
“Được. Vậy chúc vị bạn học kia của mày phỏng vấn thuận lợi.”
Thẩm Gia Ngôn nói xong thì tiếp tục ôm mình không chịu nhúc nhích.
Tống Yếm hít sâu một hơi: “Muốn chết à?”
Thẩm Gia Ngôn lập tức nhảy bắn lên từ trêи chỗ ngồi xuống khỏi sàn nhà, nhanh chóng chạy về phòng, trước khi đóng cửa lại, đột nhiên nhớ đến gì đó, ngẩng đầu, thần thần bí bí nói một câu với Tống Yếm: “Trước khi ngủ nhớ xem Wechat.”
Nói xong lật đật đóng cửa lại, sau đó 'cạch' một tiếng, khóa trái từ bên trong, chặt đứt mọi hậu hoạn.
Tống Yếm: “…”
Cậu cứ cảm thấy Thẩm Gia Ngôn sẽ chẳng gửi được cái gì tốt đẹp cho mình.
Quả nhiên, lấy điện thoại, vừa mở ra đã thấy:
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Link: <Tác hại của việc thanh thiếu niên túng ɖu͙ƈ quá độ>
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Link: <Làm thế này, mới có thể càng thoải mái>
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Link:…
Cuối cùng.
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Anh em, bảo trọng, dáng người của Hạ Chi Dã thật không tồi (cầu vồng/emoji).
Tống Yếm: “…”
Nếu có thể, cậu rất muốn mình ngay từ đầu sẽ không dẫn Thẩm Gia Ngôn đến Nam Vụ.
Hơn nữa dáng người của Hạ Chi Dã không tồi chỗ nào, cũng không phải là có cơ bụng và nhân ngư tuyến thôi à?
Tống Yếm nghiêm túc nhớ lại một chút, cảm thấy thật ra cũng giống bình thường thôi.
Tiệc liên hoan ngày hôm sau tổ chức trong gian nhà nhỏ ở hẻm Tại Tửu.
Bà nội Lưu tự mình xuống bếp làm một mâm cơm hoành tráng, Thương Hoài xách thêm hai tô ếch trâu và một thùng đồ uống đặt trêи bàn, tiệc tiễn đưa coi như chính thức bắt đầu.
Thương Hoài rót cho mình một ly Coca đầy ụ, giơ đến trước mặt Tống Yếm: “Ly thứ nhất, kính ba của con là bạn học Tống Yếm.”
Tống Yếm: “…”
Nếu cậu nhớ không lầm, một ngày trước ba của Thương Hoài vẫn là Hạ Chi Dã.
Thương Hoài thật ra rất dễ nói chuyện: “Haizzz, dù sao đều là người một nhà, ai làm ba cũng giống nhau thôi. Chủ yếu là muốn cảm ơn cậu vì lần này đã khẳng khái cho tiền, trượng nghĩa tương trợ.”
Nói xong, một hơi uống hết ly Cola, cảm thán nói: “Anh Yến, nói thật, ban đầu tôi cũng không hiểu Hạ gia đối xử tốt với cậu như thế làm gì, cảm thấy con người của cậu quá lạnh lùng, quá bắt bẻ, quá làm màu, quá bất cận nhân tình, quá…”
'Quá' mới một nửa, đụng phải gương mặt lạnh như băng đằng đằng sát khí của Tống Yếm, lập tức nuốt xuống lời vừa định nói, lập tức hô lên một tiếng 'nhưng mà' hiên ngang lẫm liệt, sau đó chuyển lời.
“Nhưng mà bây giờ tôi biết sai rồi, anh Yếm của chúng ta không chỉ lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, trong nhà có tiền, lại còn vô cùng lương thiện nghĩa khí, tuyệt đối là bạn tốt trong bạn tốt. Sau này phàm là có yêu cầu, cứ nói với tôi một tiếng, lên núi đao xuống biển lửa, đọa nghĩa không thể chối từ! Tiền tôi cũng sẽ nhanh chóng trả lại, chúc cậu và anh Dã…”
“?”
“Trăm năm hòa hợp.”
“…”
Không đợi Tống Yếm trực tiếp lấy đũa chọc vào yết hầu của Thương Hoài, Hạ Chi Dã đã tung chân đá cậu ta một cái: “Nói nhảm nhí gì đó.”
Thương Hoài hư hư đi trốn, cợt nhả nói: “Chỉ đùa một chút thôi mà, anh Dã của chúng ta nếu cong thật, thì hoa khôi của chúng ta phải làm sao đây?”
“Hoa khôi?” Thẩm Gia Ngôn vừa nghe cái từ này đã đầy hăng hái.
Hiếm khi có người cổ động, Thương Hoài cũng nhiều chuyện không chê chuyện lớn: “Là hoa khôi trường bọn tôi, lớn lên xinh đẹp, theo đuổi anh Dã chúng tôi suốt một năm.”
Chuyện này sao mình lại không biết.
Tống Yếm vén mi mắt, Hạ Chi Dã vội vàng gắp cho cậu một đũa thức ăn: “Đừng nghe nó nói bừa, là một đàn chị lớp 12, ngày thường không có việc gì làm nên thích đùa giỡn thôi.”
“Không liên quan đến tôi, dù sao cậu có bốn mươi mấy cô bạn gái, cũng không hiếm lạ gì một người thế này.” Tống Yếm mặt không biểu tình gạt đống đồ ăn mà Hạ Chi Dã gắp qua một bên.
Hạ Chi Dã: “…”
Thẩm Gia Ngôn: “…”
Thương Hoài: “…”
“À ờm, tôi có thể hỏi một câu không, ở đâu mà cậu biết Hạ Chi Dã có bốn mươi mấy cô bạn gái?” Thương Hoài thật cẩn thận hỏi thử.
Tống Yếm liếc nhìn Thẩm Gia Ngôn.
Thẩm Gia Ngôn chột dạ trốn về phía sau.
Tống Yếm lại liếc, Thẩm Gia Ngôn lại trốn.
Lại liếc, lại trốn.
Lại liếc, lại…
Bẹp —
ʍôиɠ Thẩm Gia Ngôn trượt khỏi ghế dựa, may mà Chu Tử Thu bên cạnh tay mắt lanh lẹ dùng một tay kéo cậu chàng lên.
Thẩm Gia Ngôn vội vã nói với nam sinh mặc áo hoodie đen bên cạnh: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Sau đó chột dạ nhìn về phía Tống Yếm: “À ừm… Đều là giang hồ đồn đãi… Khả năng sẽ có một chút ít khiếm khuyết tính chân thật.”
“Một chút ít?” Thương Hoài chậc hai tiếng: “Cách dùng từ này của cậu có thể lớn lên một chút, há phải một ít, quả thật là vô căn cứ. Hạ gia của chúng tôi chính là thẳng nam sắt thẳng nổi danh, không gần nữ sắc, lục thân không nhận, độc thân từ trong bụng mẹ. Cậu biết nó đã từng làm chuyện gì không?”
Thẩm Gia Ngôn: “Chuyện gì?”
“Hồi bọn tôi học lớp 9 ấy, có một nhỏ hoa khôi lớp thật vất vả lấy hết can đảm tỏ tình với Hạ gia. Kết quả nó nhìn thoáng qua bài thi Toán học của người ta, đã nói nó không có khả năng yêu đương với một người có điểm chỉ bằng một nửa mình, khiến nhỏ hoa khôi tức giận đến mức đăng ký học bổ túc môn Toán ngay lập tức.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó vào cái ngày kỳ thi tuyển sinh cấp ba vừa kết thúc thì nhỏ với ba mẹ xách theo một đống quà tặng đến chắn trước cửa phòng học của Hạ gia.”
“Ép cưới ép gả?”
“Không phải, là do nhỏ hoa khôi sau khi bị kϊƈɦ thích thì không trang điểm, không xem phim thần tượng, cũng không yêu đương, mà khắc khổ học tập, kiên trì phấn đấu, cuối cùng thi đậu trường cấp ba tốt nhất thành phố của bọn tôi. Ba mẹ của nhỏ cảm động tặng cho Hạ gia một lá cờ thưởng.”
“Viết gì?”
“Khuyến học.”
Thẩm Gia Ngôn: “…”
Tống Yếm: “…”
Mọi chuyện thế mà phát triển ngoài dự đoán.
Thương Hoài nhớ lại chuyện cũ, chưa đã thèm: “Cả đời này của tôi chưa từng thấy người đàn ông nào không hiểu phong tình giống như Hạ gia. Uổng phí bản mặt này, cặp chân với cơ bụng này. Nếu tôi có điều kiện như thế, tôi còn lo mình không thể yêu sớm à?”
Thẩm Gia Ngôn vỗ vỗ vai cậu ta, trấn an: “Không sao, sau này chờ cậu hot rồi, nhất định sẽ gặp được nữ sinh thưởng thức tài hoa của cậu.”
“Cô ấy không thể thưởng thức mặt của tôi được à?”
“…”
Thẩm Gia Ngôn yên lặng rút tay mình về, bưng Coca lên nhấp một hớp, làm bộ không nghe thấy câu kia.
Lúc này im lặng mới thắng có tiếng.
Thương Hoài rất bi thương, thở dài: “Cho nên vẫn là hẹn hò qua mạng tốt nhất, cậu xem bé dâu tươi…”
“Khụ khụ khụ —” Thẩm Gia Ngôn nghe thấy từ này thì ho sặc sụa, chưa kịp hòa hoãn lại đã trực tiếp cao giọng hỏi lại, “Ai hẹn hò qua mạng với cậu chứ!”
“Cậu kϊƈɦ động như thế làm gì?” Thương Hoài có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, “Quả thật tạm thời còn chưa có hẹn hò, nhưng tôi tin rằng chỉ cần tôi kiên trì thì nhất định có thể. Tiếc hiện giờ tôi phải lo cho sự nghiệp, chỉ có thể tạm thời phó thác bé dâu tươi cho anh em của tôi thôi.”
Nói xong nhìn về phía Chu Tử Thu: “Vợ của bạn không thể khinh, mày phải đúng mực, hiểu chưa?”
Chu Tử Thu mặc kệ cậu ta: “Tao không có hứng thú với loại con siêu dẹo không biết nói chuyện đàng hoàng.”
Thẩm Gia Ngôn: “…”
Cậu mới không biết nói chuyện đàng hoàng, cậu mới siêu dẹo, cậu mới là con gái.
Hạ Chi Dã bên cạnh thật vất vả mới chọn được một cái chân ếch trâu to mập từ trong bát, gắp cho Tống Yếm, thuận tiện cười cười: “Lỡ đâu là con trai thì sao.”
Chu Tử Thu nhướng mày: “Tên nick kia, giọng nói kia, ngữ khí kia, có thể là con trai?”
“Cái này khó mà nói. Mặt ngoài gọi là bé ngọt ngào, thực tế có thể là một anh trai đấy…”
“Khụ khụ khụ —”
Hạ Chi Dã vốn muốn chọc Thẩm Gia Ngôn, để báo thù việc bị chửi là hải vương. Kết quả Tống Yếm vốn dĩ đang ăn ếch trâu ngon lắm lại đột nhiên bị sặc, cúi đầu ho khù khụ.
Hạ Chi Dã vội vàng đưa một ly nước qua, giúp cậu vỗ lưng: “Ăn chậm một chút, không ai giành với cậu cả.”
“Đúng đó, nhiều lắm nè.” Thương Hoài đầu bên kia duỗi đũa vào trong bát, đột nhiên phát hiện đại sự không ổn, “Ai, không đúng! Tao mua tám con ếch trâu, tại sao lại hết rồi!”
Chu Tử Thu dùng đũa chỉ chỉ, ý bảo cậu ta nhìn về phía hai đống núi xương biển xương trước mặt Tống Yếm: “Đều bị Hạ Chi Dã dọn tới kia rồi.”
“Cũng không đúng. Với kinh nghiệm ăn ếch nhiều năm của tao, đây tuyệt đối không đủ tám con.” Thương Hoài không tin tà, một lần nữa lột một đôi đũa, từng bước từng bước liều mạng nhặt xương.
Làm đến thuần thục chuyên chú.
Rất nhanh, vỗ bàn: “Mày coi này, tao mua tám con ếch trâu, bây giờ có mười cái lưng, mà chỉ có mười sáu cái chân! Còn mười sáu cái chân đi đâu rồi! Tao muốn chụp ảnh làm chứng cứ đi tìm ông chủ nói lý lẽ.”
Vẻ mặt Thương Hoài đầy căm phẫn, cứ như gặp chuyện vô cùng nhục nhã.
Thế cho nên Thẩm Gia Ngôn không hiểu cho lắm: “Đến mức đó hả, còn không phải chỉ là mấy con ếch trâu thôi hở, không đủ ăn thì gọi thêm hai phần là được mà.”
“Đây không phải là vấn đề có đủ ăn hay không, là lừa gạt, đây là không có chữ tín, đây là vấn đề nguyên tắc. Không tin cậu hỏi Hạ gia đi, nếu có người cố ý lừa nó, có phải đến ngay cả bạn cũng làm chẳng được không.”
Thẩm Gia Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã.
Tống Yếm vốn vừa ho xong bưng ly nước lên chuẩn bị uống một ngụm giải khát nghe được lời này, động tác không tự giác mà dừng lại, tựa hồ cũng đang nín thở chờ đợi đáp án của Hạ Chi Dã.
Mà Hạ Chi Dã đang lột một viên kẹo bạc hà cho Tống Yếm, trả lời không chút để ý: “Đúng vậy. Đặc biệt là loại người nam giả nữ gạt người ta yêu đương qua mạng, thật sự rất quá đáng.”
Thẩm Gia Ngôn: “…”
Tống Yếm: “…”
Thẩm Gia Ngôn tin là Hạ Chi Dã đang ám chỉ mình, vẻ mặt giận mà không dám nói gì.
Mà Tống Yếm chỉ yên lặng buông ly.
Dù sao cậu cũng không chính miệng nói mình là con gái, chỉ cần cậu không gạt Hạ Chi Dã yêu đương qua mạng thì hẳn là không phải lừa dối.
Rốt cuộc thì ai nói 'Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền' nhất định phải là con gái?
Cậu, Tống Yếm, rất là thẳng thắn.
Hết chương 27.
Tác giả có lời muốn nói:
Con không lừa thằng bé yêu qua mạng, nhưng mà thằng bé sẽ lừa con yêu qua mạng đó.
Chính văn sẽ không viết về CP phụ, chủ yếu là vì thúc đẩy tiến triển tình cảm của CP chính, phiên ngoại có khi sẽ viết.
Lời của tui:
CP phụ là Chu Tử Thu và Thẩm Gia Ngôn nhé. Sẽ có phiên ngoại riêng.