Mặc dù là ban đêm thế nhưng Triều Thắng Hoài vẫn quan sát cẩn thận xung quanh, rồi giả vờ như vừa đi ngang qua nói chuyện với khách, chắp tay khá khách khí thế nhưng khi nói thì lại là: “Sao ngươi lại tới đây?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đương nhiên là sợ Triều huynh không tin ta, cho nên ta mới tới nơi này để Vạn Thú môn xác nhận hộ mà, Triều huynh cũng yên tâm hơn nhiều, đúng không?”
Triều Thắng Hoài lại không cho là như vậy: “Ngươi gấp cái gì chứ? Ít nhất thì ta phải thăm dò rõ ràng, không thể hấp tấp làm việc được, ngươi cũng đừng làm loạn, ta tự có tính toán của ta, hãy cho ta thêm thời gian.”
Gã còn tưởng Ngưu Hữu Đạo chạy tới muốn nhúng tay vào chuyện này, cho nên khi biết Ngưu Hữu Đạo tới đây thì gã hơi không bình tĩnh.
Biết người này đang lo lắng nên Ngưu Hữu Đạo cũng không đùa gã: “Ta tới lần này bởi vì có một chuyện nhỏ muốn nhờ Triều huynh giúp đỡ.”
“Còn có việc gì?” Triều Thắng Hoài hơi giận dữ: “Ngươi còn tưởng cả Vạn Thú môn này đều do ta điều khiển hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đừng hiểu lầm, thật sự là việc nhỏ mà thôi, giúp ta hỏi thăm một vài môn phái, xem có người nào tới đây hay không!”
Triều Thắng Hoài hơi ngẩn ra, rồi thở phào, xem ra đúng là chuyện nhỏ, bằng vào thế lực của gã tại Vạn Thú môn thì nghe ngóng vài chuyện chỉ là việc rất nhỏ mà thôi: “Ta không tiện ở đây lâu, những môn phái nào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn của nước Yến, Bách Xuyên cốc, Vô Thượng cung và Thiên Nữ giáo của nước Hàn.”
Triều Thắng Hoài nghi ngờ hỏi lại: “Người của ba phái lớn của nước Yến và ba phái lớn của nước Hàn sao?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi tìm hiểu tin tức về họ để làm gì?”
“Yên tâm đi, chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới ngươi, cũng không quan hệ với Vạn Thú môn.”
“Tới, họ đều tới, càng là chưởng môn của sáu môn phái đều tới. Chuyện của Huyễn giới, hơn nửa người của Phiêu Miễu các đều tới, ta nghe nói còn có một nhóm người tự mình đi vào trong Huyễn giới nữa.”
“Chín chí tôn có tới không?”
“Điều này thì ta không biết, mấy người đó giống như thần long, thấy đầu không thấy đuôi, đến vô ảnh, đi vô tung, coi như tới đây nhưng chưa được mấy người đó cho phép thì không ai dám lộ ra ngoài, ta cũng không thể nghe ngóng được cái gì.”
“Xem ra gần đây Vạn Thú môn rất bận rộn, rất có lợi cho ngươi.” Ngưu Hữu Đạo nháy mắt với gã.
Triều Thắng Hoài nhíu mày, đang định nói thêm cái gì đó thế nhưng lại thấy Quản Phương Nghi đi từ bên trong ra. Triều Thắng Hoài thấy vậy thì nói nhỏ: “Ta đi trước.”
“Ừm!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, chắp tay đưa tiễn.
Triều Thắng Hoài chợt lóe, biến mất trong bóng đêm.
Quản Phương Nghi đi tới cạnh Ngưu Hữu Đạo, đưa mắt nhìn về hướng Triều Thắng Hoài biến mất mà hỏi: “Là Triều Thắng Hoài sao?”
“Tinh mắt.” Ngưu Hữu Đạo khen ngợi.
“Tại sao nghe được lời khen của ngươi thì cảm giác như ta đang bị mắng vậy?” Quản Phương Nghi hứ một tiếng, rồi chợt hỏi: “Thành thật mà trả lời ta, hai người vừa rồi lén lút âm mưu cái gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Lén lút cái gì chứ? Rõ ràng chúng ta nói chuyện đường đường chính chính cơ mà? Vừa vặn gặp nhau nên chào hỏi mà thôi, không được sao?”
Quản Phương Nghi không tin: “Đạo gia, nơi này cũng không phải nơi ngài có thể làm loạn, nếu gặp chuyện thì muốn chạy cũng không chạy được đâu. Nếu như ngài thật sự muốn gây sự với Triều Kính thì hãy nhắc nhở chúng ta một câu, để chúng ta còn biết đường mà chạy trước, ngài chán sống cũng được, thế nhưng ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.”
Chuyện này chính là chuyện bà ta lo lắng nhất, nhất là khi bà ta thấy Ngưu Hữu Đạo giết huynh đệ họ Hà mà chỉ để lại cháu trai của Triều Kính, lại còn cấu kết làm bậy, mục tiêu quá rõ ràng, bà ta không muốn nghi ngờ cũng khó khăn.
Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ nghĩ lung tung là tài.”
Quản Phương Nghi: “Đừng nghĩ ta không biết ngươi tới Vạn Thú môn là muốn làm gì, cũng đừng tưởng rằng mang theo cái đứa “ăn hàng” kia tới là có thể an toàn tuyệt đối, nếu để cho “ăn hàng” hiện nguyên hình, người ta biết được chúng ta và nó cùng một bọn thì lúc đó mới là phiền phức lớn bằng trời đấy.”
“Ngươi nghĩ ta ngu như vậy sao?” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, lại đưa mắt nhìn về phía những ngôi sao trên bầu trời: “Thời tiết hôm nay thật đẹp, có hứng thú đi với ta trong khung cảnh thơ mộng này, tới thăm hỏi vài quý nhân hay không?”
Quản Phương Nghi: “Thăm hỏi ai?”
…
Cùng thời gian đó tại Bắc Châu, khi trời còn chưa tối, mặt trời vẫn còn treo trên đỉnh ngọn núi phía xa xa.
Trên tường thành, Thiệu Bình Ba đang thị sát trên đó đột ngột dừng lại, đưa mắt nhìn tới cảnh hoàng hôn.
Người mặc một bộ áo choàng, đứng tại đầu tường thành, trông về phía xa, áo choàng tung bay cũng khó che giấu hai lọn tóc mai trắng xám.
Thiệu Tam Tỉnh đi tới, ra hiệu những binh sĩ ở gần đây lui ra ngoài, đi tới gần Thiệu Bình Ba rồi cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn.
Cuối cùng, Thiệu Bình Ba mở lời trước: “Có việc gì sao?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Không có gì, chỉ là Lục Thánh Trung vẫn không có tin tức truyền về, đã rất lâu rồi, chẳng lẽ vẫn ẩn núp hay sao?”
Khi Lục Thánh Trung chuẩn bị ra tay ở thành Vạn Tượng thì đã truyền tin tức về nơi đây, nói rằng vì tránh lộ tẩy nên cần ẩn núp một đoạn thời gian, tạm thời sẽ không liên lạc với bên này, cho nên tạm thời người ở đây đều không biết Lục Thánh Trung đã gặp chuyện.
Thiệu Bình Ba: “Không có tin tức chính là một tin tức tốt.”
Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc mà hỏi lại: “Lão nô không rõ.”
Thiệu Bình Ba cười: “Khi không có tin tức thì chỉ có hai khả năng. Một là còn chưa ra tay, vẫn đang ẩn núp, còn có cơ hội. Thứ hai là bị lộ, đã rơi vào trong tay Ngưu Hữu Đạo, bị Ngưu Hữu Đạo thịt rồi. Chẳng lẽ không phải tin tức tốt hay sao?”
Thiệu Tam Tỉnh nghi ngờ: “Chẳng lẽ không thể là thành công hay sao?”
Thiệu Bình Ba: “Ngưu Hữu Đạo là ai? Những năm qua hắn đã bị ám sát bao nhiêu lần rồi? Kể cả sóng to gió lớn đều không thể quật ngã hắn, hắn có thể lật thuyền trong mương được nữa sao? Chỉ sợ rằng Lục Thánh Trung lại rơi vào trong tay Ngưu Hữu Đạo, cái tên đó lại rất sợ chết, nếu thật sự nghe được “tin vui” từ Ngưu Hữu Đạo thì ta cũng không biết sẽ là cái gì nữa đây.”
Thiệu Tam Tỉnh: “Ngay từ đầu thì đại công tử đã không trông cậy gì vào Lục Thánh Trung sao?”
Thiệu Bình Ba: “Cũng không thể nói như vậy, nếu không trông cậy gì thì ta cũng sẽ không để hắn ra tay, người giỏi tới mức nào đi nữa cũng sẽ có lúc sai lầm, ta rất hi vọng Lục Thánh Trung có thể làm gì đó, ít nhất thì cũng có thể gây ra phiền toái cho Ngưu Hữu Đạo. Chỉ là hi vọng rất nhỏ, cho nên ta mới bảo ngươi liên hệ người của Thiên Ngọc môn.”
Thiệu Tam Tỉnh hơi yên lặng, trả lời: “Tin tức đã gửi tới Thiên Ngọc môn, nếu như người của Thiên Ngọc môn thật sự đi, trên đường không dừng lại nơi nào thì về mặt thời gian có lẽ họ cũng đã tới khu vực của Vạn Thú môn rồi.”
“Ngưu Hữu Đạo sử dụng thủ đoạn, lật tay làm mây trở tay làm mưa, tranh đoạt Nam Châu, dùng thực lực thấp hơn nhưng vẫn giữ được thế cân bằng với Thiên Ngọc môn, có thể nói rằng Thiên Ngọc môn chịu thiệt trước Ngưu Hữu Đạo. Mặc dù ta biết được thủ đoạn của Ngưu Hữu Đạo, thế nhưng vẫn kiêng kị Đại Tuyết sơn nên đã bị hắn giữ chân lại, trơ mắt nhìn hắn tùy ý hành động, mạo hiểm giành được địa vị cao ngang bằng với Thiên Ngọc môn tại Nam Châu, việc này cũng là nỗi hổ thẹn lớn của ta.”
“Sau khi có được cơ hội trở thành thế lực sánh bằng Thiên Ngọc môn thì hắn lại bắt đầu ẩn nấp đi, sau đó cũng không thấy hắn xuất hiện tại Nam Châu nữa. Ngay từ đầu ta còn tưởng hắn đang sợ Thiên Ngọc môn, tới tận khi hắn xuất hiện tại thành Vạn Tượng, cũng là thời điểm Thương Triêu Tông nắm quyền lớn tại Nam Châu thì ta mới phản ứng lại được, hắn rất bất phàm!”
“Trước đó ẩn nấp mà không ra chỉ là đang cố ý kéo dài thời gian, muốn để cho Thương Triêu Tông có thể đạt được quyền thế lớn để bảo vệ mọi người! Trong thời gian này, bởi vì trước đó thái độ ủng hộ của Kim Châu cho Thương Triêu Tông quá mức rõ ràng, cho nên không thể lộ ra Xích Dương Chu quả cho Thiên Ngọc môn được, làm cho Thiên Ngọc môn không dám hành động quá mức. Tới tận khi hắn xuất hiện tại thành Vạn Tượng thì ta mới hiểu, ta không thể thấy được hắn và Thiên Ngọc môn tranh đấu sống chết tại Nam Châu, hắn đã không thể làm gì được tại Nam Châu nữa, mà muốn nhảy ra bên ngoài để chuẩn bị tiếp!”