Chỉ có Ngưu Hữu Đạo và Hoàng Liệt ngồi đối diện, y mang theo hai vị trưởng lão không chịu ngồi ngang hàng với chưởng môn, họ đứng sau lưng hai ben.
Nâng ly uống xong Hoàng Liệt không định cầm đũa, nói:
“Ta thấy mời tiệc là giả, có lời muốn nói mới là thật. Đừng vòng vo nữa, nói đi.”
Ngưu Hữu Đạo cười, nhìn hướng Hoàng Thông đứng:
“Hoàng chưởng môn tuệ nhãn. Không biết Hoàng trưởng lão có chuyển lời nhắc nhở của ta chưa?”
Hoàng Liệt không nóng không lạnh nói:
“Thứ không biết trời cao đát rộng, ngươi không sợ ta ra tay xử ngươi ngay bây giờ?”
Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm nói:
“Nơi này là Vạn Thú môn, Hoàng chưởng môn không phải Văn Tâm Chiếu, không có bản lĩnh tự bảo vệ mình thì ta không dám chạy lung tung. Huống chi ta khuyên thật lòng, chỉ cần Đại Thiền sơn đồng ý điều kiện của ta thì ta bảo đảm Đại Thiền sơn không lo.”
Hoàng Liệt như nghe được lời gì buồn cười, mỉm cười hỏi:
“Vậy ta muốn nghe xem điều kiện gì.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêm mặt nói:
“Ta muốn cái đầu của Thiệu Bình Ba! Dùng một cái đầu của hắn đổi lấy thái bình của Đại Thiền sơn cũng không đủ đi?”
Hoàng Liệt nói:
“Ta đã gặp chưởng môn sáu đại phái, bằng vào màn kịch của ngươi đâm một cái là bể, đáng giá lấy ra khoe sao? Ta đến đây không phải dự tiệc mà muốn cáo ngươi một câu, có chừng có mực, đừng không dứt, coi chừng tự đốt mình.”
Quản Phương Nghi ở một bên mắt lóe tia sáng, không biết hai bên nói mập mờ cái gì.
Ngưu Hữu Đạo đầy ẩn ý nói:
“Hoàng chưởng môn, qua thôn này là không trở lại được, Vạn Thú môn là đầm rồng hang hổ, đến dễ nhưng khó đi.”
Hoàng Liệt cũng bí hiểm nói:
“Đối với ngươi thì đúng.”
Bốn mắt giao nhau, cùng cười kỳ dị, hai người ngửa đầu cười to, đầy bụng ý xấu.
Ngưu Hữu Đạo kể câu chuyện:
“Đa tạ Hoàng chưởng môn khuyên nhủ, nhưng có một số việc có lẽ Hoàng chưởng môn không biết. Chí hướng của Thiệu Bình Ba không nhỏ, Đại Thiền sơn không trói buộc được hắn. Hoàng chưởng môn nghĩ Đại Thiền sơn đã khống chế Thiệu Bình Ba? Thật ra hắn là người của Hiểu Nguyệt các, lén làm nhiều chuyện tốt sau lưng Đại Thiền sơn. Hoàng chưởng môn nghĩ Nam châu ta lấy được hai, ba vạn ngựa chiến là từ đâu ra? Không dám giấu diếm…”
Ngưu Hữu Đạo kể chuyện hắn cướp ba vạn ngựa chiến của Thiệu Bình Ba ở nước Tề, tình tiết không nên nói tất nhiên không nói, nhưng bấy nhiêu đủ làm khuôn mặt tươi cười của Hoàng Liệt trở nên lạnh như tiền.
Ngưu Hữu Đạo cũng đặt điều một đống chuyện Thiệu Bình Ba phái người ám sát mình, câu kết với Thiên Ngọc môn mưu hại mình.
Khách đã đi, Ngưu Hữu Đạo đứng ngoài cửa đưa tiên khoanh tay trước ngực nói:
“Ài, có vài lời nói rồi thật thoải mái.”
Viên Cương nói:
“Giờ nói lời đó với người ta có ý nghĩa sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười nói:
“Đương nhiên có, ta lo bọn họ thả Thiệu Bình Ba, ít nhất khiến họ tạm thời khống chế hắn, giám sát hắn giúp ta, miễn cho tên kia có cơ hội thoát thân.”
Ngưu Hữu Đạo không quan tâm Thiệu Bình Ba có phải là người của Hiểu Nguyệt các không, phỏng chừng không thể nào, cùng lắm là lợi dụng nhau.
Nhưng lúc này không phải lúc nói thật bày đạo lý ra, phải dồn Thiệu Bình Ba vào đường chết. Nào là bỏ đá xuống giếng, ly gián, miễn có thể lợi dụng là Ngưu Hữu Đạo ném hết vào người Thiệu Bình Ba.
Viên Cương nói:
“Vậy còn không bằng trực tiếp vạch ra hết.”
Đây là phong cách làm việc của Viên Cương, dứt khoát nhanh gọn.
Ngưu Hữu Đạo nhìn bóng người khuất xa, hếch cằm nói:
“Chơi, để bọn họ chơi, không chơi sáu đại phái tơi bời thì bọn họ không biết sợ. Chờ tới lúc chín muồi mới bứng cả ổ.”
Sau khi trở lại khách viện Lạc Cước, Hoàng Liệt bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại, “Thiệu Bình Ba là người của Hiểu Nguyệt các, các ngươi cảm thấy có thể sao?”
Hai vị trưởng lão đi theo dừng lại nhìn nhau, Hoàng Thông chần chờ nói: “Người kia nói có mách có chứng, nhưng chúng ta cũng biết người kia chắc chắn không có lòng tốt, quỷ mới biết là thật hay giả. Hơn nữa dù cho là thật thì Thiệu Bình Ba đánh chết cũng sẽ không thừa nhận, nếu là giả, chúng ta đánh nhau rồi thì chẳng phải là bị người kia lừa hay sao? Hắn rõ ràng muốn hại Thiệu Bình Ba.”
Hoàng Liệt đi qua đi lại, sắc mặt ngưng trọng: “Bất kể là thật hay giả, việc này cũng không phải chuyện đùa. Đại Thiền Sơn ta vất vả nhiều năm, sao có thể làm việc vì người khác được, không thể bị tiểu tặc kia lừa, cũng không thể không xem xét. Nhưng tình huống trước mắt phải cực kỳ cẩn trọng, không thể khiến chúng ta đều phải khốn đốn cả trong lẫn ngoài, trước tiên chớ bứt dây động rừng, canh chừng Thiệu Bình Ba, cắt đứt đoạn gian tế bên ngoài trước mắt, ổn định lại thế cục bên ngoài đã, rồi mới kiểm tra rõ ràng vào Thiệu Bình Ba!”
Đây quả thật là hướng đi nắm chắc đại cục, hai vị trưởng lão cũng gật đầu khen ngợi, “Chưởng môn nói có lý!”
Hoàng Liệt vung tay vỗ một cái, không muốn nghe lời dễ nghe, trầm ngâm nói: “Có một chuyện không thể không phòng. Tất cả những lời Ngưu Hữu Đạo nói đều lộ ra sự sắc bén, e rằng không đơn giản như vậy, mọi người cần phải cẩn trọng hơn, có bất cứ dị thường nào đều phải cảnh giác!”
…
Vài ngày sau, những đại môn phái tạm cư ở Vạn Thú môn nên đến bái phỏng Hoàng Liệt đều đã đến bái phỏng cả.
Lễ nghi khách sáo là một chuyện, ý đồ kết giao nhận thức cũng là một chuyện, quan trọng là vì che dấu, che dấu việc y đi tới sáu đại môn phái Yên – Hàn, không muốn khiến ba đại môn phái nước Hàn hoài nghi, cũng không muốn khiến ba đại môn phái nước Yên hoài nghi.
Đàm phán vẫn còn được tiếp tục, Hoàng Liệt cũng phải rời đi, không thể ngồi ở đây chờ kết quả đàm phán được định ra được, vì không thể có kết quả đàm phán.
Đã đàm phán đến bước này rồi, sáu đại môn phái đã nhả ra dấu hiệu, Đại Thiền Sơn cũng phải đưa ra thỏa hiệp thích đáng, nhưng bên này chính là muốn việc đàm phán không thành, cho nên sẽ không thỏa hiệp, một khi sáu đại môn phái nhượng bộ, bên này cũng không thỏa hiệp, chưởng môn sáu đại môn phái thấy không tốt sẽ trực tiếp tìm y nói chuyện.
Cho nên y phải đi, chỉ khi y đi, trở về rồi bên này mới có thể nắm thả tự nhiên, người đàm phán sau này có thể thỏa thuê đùa giỡn k1ch thích, còn tiếp tục trì hoãn nữa kết quả đương nhiên là không đàm phán được chuyện gì rồi.
Sau khi bảo người đi thông báo, Hoàng Liệt dẫn theo một đoàn người đi tới đại điện chính cung Vạn Thú môn…
“Đạo gia, cờ treo rồi.”
Ngưu Hữu Đạo đang đánh cờ cùng với Quản Phương Nghi, Viên Cương vội vàng đi vào trong đình, cúi người nói nhỏ một tiếng với Ngưu Hữu Đạo.
Quản Phương Nghi trừng mắt, không quen nhìn hai người coi mình như người ngoài.
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy đứng dậy, nhét một con cờ vào trong tay Viên Cương, “Đến phiên ta xướng hí khúc Liên Hoa Lạc rồi, ngươi tiếp tục giúp ta.” Dứt lời liền dắt kiếm bước đi.
Trong đình viện, Viên Cương đứng tại chỗ, Quản Phương Nghi ngồi xuống, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi.
Lạch cạch cạch, Viên Cương tiện tay quăng một quân cờ lên bàn cờ, xoay người rời đi, rõ ràng chẳng muốn phí thời gian với Quản Phương Nghi.
“Tiện nhân!” Quản Phương Nghi hung hăng chửi với bóng lưng của Viên Cương một câu.
Hình như khe núi là địa điểm Ngưu Hữu Đạo thích tới để suy nghĩ vấn đề.
Ngưu Hữu Đạo thường hay xuất hiện bồi hồi ở dòng suối dưới khe núi, cũng thật sự làm bộ dạng cúi đầu suy nghĩ sự tình.
Chỉ Viên Cương đứng canh gác bốn phía trên Sơn Duyên mới biết được Ngưu Hữu Đạo đang làm gì.
Triều Thăng Hoài nhoài người trốn sau khối thạch bích thấy Ngưu Hữu Đạo sờ mũi, nhận được tín hiệu an toàn, biết có thể nói liền mở miệng: “Đám người Đại Thiền Sơn muốn đi.”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước, “Khi nào?”
Triều Thăng Hoài: “Chắc sẽ nhanh thôi, đang chào từ biệt với chưởng môn ở đại điện chính cung, ta vừa nghe thấy tin tức lập tức đến tìm ngươi, sẽ không làm chậm trễ chuyện của ngươi.”
Không phải sợ chậm trễ chuyện của Ngưu Hữu Đạo, mà là nhớ kỹ phần sổ sách của Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo: “Được, ta biết rồi, còn có việc gì khác không?”
Triều Thăng Hoài: “Không có. Cái đó… Hoàng Liệt thật sự nợ tiền ngươi?” Y thật ra vẫn có chút hoài nghi, hoài nghi Ngưu Hữu Đạo có phải đang lợi dụng y hay không.