Bên họ muốn trừ bỏ mười vạn thiết kỵ then chốt nằm ở Anh Dương Võ Liệt vệ, đó là đại sát khí của người ngựa Nam châu. Không có Anh Dương Võ Liệt vệ thì Nam châu không tạo uy hiếp lớn như vậy.
Không ngờ Mông Sơn Minh cũng đi, muốn xử Anh Dương Võ Liệt vệ rất nhiên bao gồm cả Mông Sơn Minh, đó là phụ tá đắc lực của Thương Triêu Tông. Xem tình huống trước mắt tuy không dám giết Thương Triêu Tông ngay nhưng phải thừa dịp trừ khử Mông Sơn Minh, Anh Dương Võ Liệt vệ.
Ai ngờ hai miếng thịt muốn ăn nhất đều bay đi.
Thực lực của Nam châu không bị hao tổn chút gì, có thể tưởng tượng hậu quả, một khi giết Thương Triêu Tông thì Nam châu làm loạn tạo uy hiếp hơn xa Ngô Công Lĩnh.
Thương Vĩnh Trung hối hận gắt giọng:
“Đồ ngu Sử Tân Mậu đó nên trực tiếp đồ bốn mươi vạn tù binh mới đúng, làm hỏng việc lớn của ta!”
Sư Nguyên Long trợn trắng mắt, vị này đứng nói chuyện không đau lưng, giết bốn mươi vạn người hơn nữa là dân đói bị lửa chiến bức ép, ai dám dễ dàng tự quyết định? Sợ là Thương Kiến Hùng cũng không dám công khai hạ ý chỉ như vậy, có làm cũng sẽ làm lén.
Trầm Ngộ Hồng đang thẫn thờ nghe Thương Vĩnh Trung hối hận lẩm bẩm thì bừng tỉnh, vội hỏi:
“Nguyên Long huynh, Thương Triêu Tông đâu?”
Sư Nguyên Long nói:
“Hắn à, hắn thì còn ở. A, nhiều người của Đại Thiền sơn cũng đi theo áp giải đámtù binh, chỉ có số ít nhóm Hoàng Liệt ở lại. Các người muốn động Thương Triêu Tông thì bây giờ dễ dàng, không cần tốn đầu óc suy nghĩ rắc rối, bên cạnh hắn đang không có lực lượng hộ vệ gì, các ngươi trực tiếp bắt là được. Còn bên ta…” Sư Nguyên Long nhe răng cười: “Cũng bớt phiền phức.”
Không phải đùa, Sư Nguyên Long thật sự cảm thấy bớt phiền phức nhiều, nếu thật sự đánh với mười vạn thiết kỵ thì tuy kế hoạch tốt nhưng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là người ngựa Đồ châu bên Sư Nguyên Long sẽ mâst mát lớn.
Trầm Ngộ Hồng thở phào:
“Chỉ cần hắn còn ở thì tốt rồi.”
Còn tưởng rằng Thương Triêu Tông cũng đi rồi, lần này vốn kiếm y tính sổ, Trầm Ngộ Hồng có thể đại biểu Tiêu Dao cung đến đây cũng đã trải qua một phen cạnh tranh, bắt Thương Triêu Tông lấy cớ báo thù lập công tiếp nhận thế lực của Thi Thăng trong Hạo châu. Nếu để Thương Triêu Tông chạy thì Trầm Ngộ Hồng khó nuốt trôi thế lực Hạo châu, muốn được lợi mà không bỏ công, làm gì có chuyện dễ dàng như thế, làm gì cũng phải bỏ sức ra.
Trầm Ngộ Hồng trấn an Thương Vĩnh Trung:
“Vương gia yên tâm, miễ có Thương Triêu Tông trong tay thì chúng ta sẽ tìm cách buộc Ngưu Hữu Đạo ra mặt ổn định cục diện bên Nam châu.”
Thương Vĩnh Trung lặng im gật dầu.
Chuyện kế tiếp dễ làm, nhưng không phải Sư Nguyên Long nói cái gì thì tin cái đó, cần xác nhận tình huống trước đã.
Hiện giờ bên này tụ tập bô Tô Khải Đồng ở Hạo châu, bộ An Hiển Triệu ở Đồ châu.
Trầm Ngộ Hồng sai người mời Tô Khải Đồng và chưởng môn ba phái tọa trấn Hạo châu đến, bí mật mời cả Ca Miểu Thủy.
Mấy phe chạm mặt, xác nhận tình huống, đúng như Ca Miểu Thủy nói mười vạn thiết kỵ đã đi.
Ca Miểu Thủy đã báo điều này lên triều đình nhưng tin tức còn đang trên đường thì nhóm Trầm Ngộ Hồng đã đến, nên không cập nhật tình huống kịp lúc.
Đám người Trầm Ngộ Hồng đi chuyến này là trong bí mật, không dám để nhiều người biết tin trán chho đánh rắn động cỏ.
Thương Vĩnh Trung lấy ý chỉ của Thương Kiến Hùng ra cho Ca Miểu Thủy xem, y xem kỹ hiểu ý của triều đình, hai tay đưa trả lại.
Chạm mặt bàn bạc ổn thỏa, được thế lực Đồ châu, Hạo châu hỗ trợ thì sự việc không thành vấn đề. Đoàn người Trầm Ngộ Hồng công khai lộ mặt, trèo qua một ngọn núi đi hướng lều lớn của Thương Triêu Tông.
Tô Khải Đồng, An Hiển Triệu đi cùng thỉnh thoảng nhìn nhau, trong lòng cay đắng vô cùng. Hai người không muốn tham dự vào việc bắt nhi tử của Ninh Vương, không muốn Thương Triêu Tông rơi vào kết cục thế này.
Nhưng việc đến hiện giờ không thể theo ý họ,tu sĩ đi cùng sợ xảy ra ngoài ý muốn nên theo dõi Tô Khải Đồng, An Hiển Triệu chặt chẽ.
Trong trướng.
Thương Triêu Tông ở sau bàn ngước đầu lên hỏi:
“Tại sao người còn chưa đến?”
Thương Triêu Tông nghĩ tới chút chuyện nên sai người đi kêu Tô Khải Đồng, An Hiển Triệu nhưng mãi không thấy người đến, lúc này quát với binh truyền lệnh:
“Lại đi thúc giục!”
“Rõ!”
Binh truyền lệnh rời đi không lâu sau lại lùi về, khẩn cấp nhắc nhở:
“Vương gia!”
Thương Triêu Tông đang ở trong trướng xem bản đồ lại ngước đầu lên, thấy đám người xuất hiện ngoài trướng. Người đứng giữa rất quen mặt, y thấy từ nhỏ, là đường thúc của y, Đức thân vương Thương Vĩnh Trung, cũng là Đại Tư Mã nước Yến tiếp nhận quyền vị của phụ thân y.
Hai bên vương thúc của y là một đám tu sĩ cùng nhìn chằm chằm y ở trong lều.
Phượng Nhược Nam đứng một bên không hiểu ra sao, nàng nhìn ngoài lều lại xem trượng phu.
Thương Vĩnh Trung đặt hai tay trước cung cười tủm tỉm nói:
“Triêu Tông, nhiều năm không gặp, thế nào? Gặp thúc thúc mà ngươi không biết lễ độ là gì sao?”
Quai hàm Thương Triêu Tông cứng nhắc chậm rãi vòng ra cái bàn, sải bước đi ra doanh trướng, mắt hổ lạnh lùng nhìn bốn phía. Nơi này đã bị đại quân lặng lẽ bao vây.
Một đám thân vệ của Thương Triêu Tông nhanh chóng chạy lại bảo vệ quanh y, cảnh giác dòm chừng xung quanh.
Đám nhân viên Đại Thiền sơn nhóm Hoàng Liệt chạy nhanh lại.
Trầm Ngộ Hồng quát to:
“Hoàng Liệt. nơi này không có việc của ngươi, đừng tự chuốc khổ! Nếu thật sự chán sống thì cứ thử xem!”
Chân Hoàng Liệt khựng lại, nhìn tứ phía, cơ mặt hơi co giật sau đó giơ tay ra hiệu. Một đám người Đại Thiền sơn, Viên Cương ở một bên ‘xem náo nhiệt’.
Thương Vĩnh Trung ngừng cười, nhìn Thương Triêu Tông, hừ lạnh một tiếng:
“Quả nhiên quen thói chạy rông bên ngoài, không hiểu quy củ tôn ti người lớn trẻ nhỏ, ta thấy buồn cho vương huynh Kiến Bá.”
Thương Vĩnh Trung chậm rãi quay sang một bên nói:
“Ca công công, tuyên chỉ đi!”
Ca Miểu Thủy rút thánh chỉ từ ống tay áo ra, mở ra trước mặt mọi người, dưỡng dạc tuyên đọc:
“Hoàng đế bệ hạ nước Đại Yên hạ chỉ dụ! Thứ sử Thương Triêu Tông của Nam châu làm quận vương làm uổng hoàng ân, lòng riêng ích kỷ tự tiện tấn công Định Châu, đốt nhà giết người cướp của gây họa bách tính, làm dân oán rồi sau đó cướp. Thương châu phản loạn, cả nước trên dưới bình định nhưng Thương Triêu Tông làm ngược lại lấy quân lương bình định của triều đình làm chiến sự liên tục bị thua, thành quốc tặc! Giờ đã tra rõ bằng chứng, lập tức miễn chức Bình Định đại tướng quân, áp vào kinh thành chờ chém! Đại Tư mã Thương Vĩnh Trung tiếp quản tất cả công việc bình định, tất!”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều người buồn bã, phát hiện nếu thật sự tính sổ, thành lập tội danh thì đều là tội nặng không tha.
Đối mặt tình huống này Hoàng Liệt cũng bó tay, thầm thổn thức yên lành đi giết Thi Thăng làm chi, ba đại phái dễ chọc vậy sao?
Ca Miểu Thủy cất thành chỉ bình tĩnh nói:
“Dung Bình quận vương, tiếp chỉ đi!”
“Tiếp chỉ? Ha ha! Ha ha ha ha ha ha!”
Thương Triêu Tông ngửa đầu cười lớn như nghe lời buồn cười nhất trần đời, cười xong căm hờn lắc đầu nói:
“Ta bỏ mạng chịu chết bình định vì Đại Yên, không tiếc đắc tội ba đại phái, không ngờ đổi lấy cố ý buộc tội! Ta chết cũng chẳng đáng tiếc, nhưng cứ tiếp tục thế này thì diệt một Ngô Công Lĩnh không lo không có Ngô Công Lĩnh thứ hai, Đại Yên Thương thị ta có ngày nào yên bình?”
Ca Miểu Thủy không quan tâm, giơ thánh chỉ hướng Thương Vĩnh Trung.
Thương Vĩnh Trung lập tức khom người, giơ hai tay đón:
“Thần, tiếp chỉ!”
Ý chỉ vào tay, Thương Vĩnh Trung thẳng sống lưng, lấy thân phận Đại Tư Mã nước Yến vung tay ra lệnh:
“Bắt lấy!”
Hai bên vừa có người lao ra thì xoẹt một tiếng, Phượng Nhược Nam rút kiếm khỏi vỏ che trước mặt Thương Triêu Tông, lạnh lùng nói:
“Ai dám!”
Ý chỉ hoàng đế chó chết gì Phượng Nhược Nam không quan tâm, lúc nàng còn ở quận Quảng Nghĩa đã dẫn binh chống lại triều đình.
Một đám thân vệ cầm vũ khí tiến lên chặt chẽ bảo vệ hai phu thê, bộ dạng sẵn sàng liều mạng, không chút sợ hãi.
Thấy bên này định kháng chỉ chống cự, người bên kia lao ra do dự ngoái đầu nhìn, chờ xem ý của đám người Thương Vĩnh Trung có phải muốn cứng rắn bắt người không.