Đọc truyện Full

Chương 1018: Bại khiến cho người ta trở tay không kịp (1)

Ngưu Hữu Đạo đọc qua tin tức, không khỏi cau mày. Đây không phải là sáu trăm ngàn súc sinh, mà là sáu trăm ngàn người sống. Hành vi đồ sát như thế, chính bản thân hắn cũng cảm thấy hơi lạnh sống lưng: “Vị Mông soái này của chúng ta, bình thường nhìn rất hiền hòa, nhưng khi lên chiến trường, sát tính quá nặng.”

Chuyện Mông Sơn Minh đồ sát trắng trợn trên chiến trường, không phải lần đầu tiên hắn nghe nói. Lần trước, khi tiến đánh Định châu, trận đồ sát ngoài thành Dung Dương đã khiến mọi người bàn tán không ngớt. Lần này còn kinh khủng hơn, một lần giết sạch sáu trăm ngàn tù binh.

“Đây không phải là một cuộc chiến mà là một cuộc thảm sát. Giết sáu trăm ngàn tù binh, nghe sao cũng cảm thấy rợn người.” Quản Phương Nghi cũng hơi chấn động, hỏi dò: “Đạo gia, Mông soái rất nghe lời ngài, ngài có định lợi dụng lực ảnh hưởng của mình để khuyên ông ấy một chút không?”

Ngưu Hữu Đạo do dự. Hắn muốn khuyên, nhưng hắn không phải loại người chưa rõ tình huống đã mở miệng lung tung. Hắn không am hiểu chuyện chiến trường. Nếu đã không hiểu, hắn sẽ không nhúng tay: “Truyền tin tức, hỏi dụng ý của Mông soái là gì.”

“Được!” Quản Phương Nghi lập tức làm theo.

Ngưu Hữu Đạo cũng tự mình viết một lá thư cho Viên Cương, bảo hắn ta gửi cho Cao Kiến Thành, muốn hỏi thăm ý kiến của ông. Đứng từ độ cao của Cao Kiến Thành mà nghĩ, có thể không giết những người này hay không.

Mông Sơn Minh cách Ngưu Hữu Đạo cũng không xa. Sau khi tin truyền đi, bên phía Mông Sơn Minh cũng đã có câu trả lời rất nhanh.

Ý của Mông Sơn Minh rất đơn giản, hoàn toàn đứng trên góc độ tác chiến của một quân nhân, nhắc đến hơn bốn trăm ngàn quân Tống phòng tuyến Hồ Khẩu tử chiến không hàng, đồng thời cũng nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo, quân phòng thủ khu vực bờ sông nước Tống đều là nhân mã tinh nhuệ nước Tống triệu tập đến.

Năm đó có ông ta, nào đến phiên nước Tống giương oai ở nước Yến? Bây giờ trên tay ông ta đã có lực lượng, càng không cho phép chuyện này xảy ra, cứ nhìn chiến lực nhân mã tuyến phòng ngự bờ sông là biết.

Thái độ của Mông Sơn Minh rất cương quyết, hỏi Ngưu Hữu Đạo có còn dụng ý nào khác hay không. Nếu không, ông ta nhất định sẽ giết chết sáu trăm ngàn tinh nhuệ nước Tống. Thông qua trận chiến này, ông ta muốn đánh cho nhân mã tinh nhuệ nước Tống đến tàn phế, để nước Tống trong một khoảng thời gian nhất định không còn dám gây sóng gió, mượn hành động lần này để đả kích sĩ khí của nước Tống. Ít nhất phải cần có một trận chiến đảm bảo nước Tống trong vòng mười năm không còn tùy tiện mạo phạm Đại Yến nữa.

Tóm lại một câu, sáu trăm ngàn quân tinh nhuệ nước Tống rơi vào tay ông, ông sẽ không bao giờ để cho bọn chúng quay về uy hiếp Đại Yến được.

Câu “không bao giờ” khiến Ngưu Hữu Đạo im lặng. Hỏi hắn có dụng ý nào khác không? Hắn cần sáu trăm ngàn tù binh này làm cái gì? Ăn không được bán cũng không được.

Hắn muốn bảo vệ sáu trăm ngàn người này, chuẩn bị lý do thuyết phục Mông Sơn Minh mang sáu trăm ngàn người kia đi đàm phán với nước Tống đổi lấy lương thảo gì đó, nhưng nhìn chiến lược của Mông Sơn Minh, lương thảo trong mắt Mông Sơn Minh hiển nhiên không phải là mục đích quan trọng cần đạt được. Mông Sơn Minh chắc chắn sẽ không dùng số tù binh này để làm điều kiện đàm phán, trong lúc nhất thời hắn không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể chờ Cao Kiến Thành phản hồi mà thôi.

Trong Ngự hoa viên thuộc kinh đô nước Tống, quân thần hai người cùng dạo bước xung quanh đình đài lầu các.

Quân là Tống hoàng Mục Trác Chân, thần là Thừa tướng Tử Bình Hưu.

Hai người quân thần đều nói những chuyện có liên quan đến quốc gia, thiên hạ. Quay tới quay lui, Tử Bình Hưu cuối cùng nhắc đến chủ đề mà gần đây Tống hoàng Mục Trác Chân không muốn nhắc đến nhất: “Bệ hạ, quân phòng thủ bờ sông đã đánh một trận với Mông Sơn Minh, thần vẫn còn chút lo lắng.”

Mục Trác Chân hơi cau mày: “Luận chiến, Thừa tướng hẳn sẽ thừa nhận không bằng La Chiếu.”

Nói thì có chút không dễ nghe, thật sự gần đây ông ta cảm thấy rất phiền với đề tài này. Mông Sơn Minh công phá phòng thủ bờ sông, triều thần bạo động. Yêu cầu Đại đô đốc La Chiếu lui về chặn đường Mông Sơn Minh đang chiếm thượng phong.

Triều đình vì chuyện này mà tranh luận không ngớt. Một bên ủng hộ quyết định của La Chiếu, cảm thấy nên thừa dịp nước Yến đang yếu thế mà tốc chiến tốc thắng, tiêu diệt nước Yến. Một bên khác cho rằng La Chiếu quá mức liều lĩnh, hy vọng làm cái gì phải chắc cái đó. Hai bên đều có lý! Trong lòng Mục Trác Chân thật sự nghiêng về phía La Chiếu, muốn làm nên chiến tích vĩ đại mà tiền nhân vẫn chưa làm được.

Không biết tại sao, thế công của Mông Sơn Minh một lần nữa khơi dậy sự sợ hãi của nước Tống đối với ông. Bờ đê vừa vỡ, tiếng hô làm gì chắc đó lập tức nổi lên. Điều này khiến Mục Trác Chân thật sự phẫn nộ.

Suy nghĩ của triều thần chỉ vì tư lợi, sợ nguy hiểm cho lợi ích của mình mà mưu cầu ổn thỏa, còn ông ta lại là quân chủ của một nước.

Năm đó, nước Yến đã khiến nước Tống bị sỉ nhục, cũng là sỉ nhục ông ta. Mấy năm qua, ông ta trọng dụng La Chiếu tuổi trẻ bốc đồng ma luyện binh mã Đại Tống, chính là để rửa sạch mối nhục năm nào, nào có chuyện nhượng bộ chứ.

Cũng may nhờ có La Chiếu thuyết phục được ba Đại Phái, có ba Đại Phái ủng hộ, cộng thêm sự ủng hộ của ông ta mới có thể ép tiếng hô làm gì chắc đó xuống. Bây giờ Tử Bình Hưu lại nhắc đến việc này, trong lòng ông ta tất nhiên không vui.

“Vâng, vâng, vâng.” Tử Bình Hưu khiêm tốn nói: “Bệ hạ nói đúng lắm, thần là quan văn, Đại đô đốc là quan võ. Luận chiến sự, thần khẳng định không bằng Đại đô đốc, nhưng người hiểu chiến sự trong quân lại có cái nhìn khác. Mông Sơn Minh chinh chiến cả đời, cực kỳ thiện chiến, trong tay lại tập kết toàn thuộc hạ cũ, lại là nhân mã tinh nhuệ của nước Yến. Đê sông vừa vỡ, sợ là sẽ nguy hiểm cho toàn bộ Đại Tống.”

Mục Trác Chân nói: “Ý của Thừa tướng là, đại quân tinh nhuệ phòng thủ bờ sông của trẫm không tinh nhuệ bằng nước Yến, hay là nói khi đại quân ta đã đến gần Yến Kinh dễ như trở bàn tay vẫn kiên trì triệt binh cho nước Yến cơ hội t,hở dốc?”

Tử Bình Hưu nói: “Bệ hạ hiểu lầm rồi, thần chỉ lo lắng quân phòng thủ bờ sông quần nhau với Mông Sơn Minh sẽ chịu thiệt mà thôi.”

Mục Trác Chân nói: “Tình huống đã rõ, lương thảo của Mông Sơn Minh có hạn, không kéo dài được bao lâu, có gì phải sợ chứ?”

Tử Bình Hưu nói: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Chúng ta không thể khinh thường Mông Sơn Minh. Bây giờ, sáu triệu nhân mã tinh nhuệ trên vạn dặm nước Tống ta đã ra hết. Ba triệu tấn công nước Yến, hai triệu phòng nước Yến, một triệu phòng nước Hàn, trong nước hoàn toàn trống rỗng. Một khi bị Mông Sơn Minh đánh bại nhân mã phòng thủ bờ sông, còn ai có thể cản?”

Mục Trác Chân hỏi: “Thừa tướng muốn nói gì?”

Tử Bình Hưu cũng không vòng vèo, dứt khoát làm rõ: “Đại tướng Trần Thiếu Thông chủ động xin đi, muốn tập kết nhân mã trong nước để phòng thủ hậu phương. Một khi Mông Sơn Minh đánh bại được quân phòng thủ bờ sông, y sẽ nghĩ cách kéo dài, tạo cơ hội cho quân phòng thủ bờ sông có thể cắn lại, không đến mức để Mông Sơn Minh tiến quân thần tốc. Binh là giả, hung khí là thật. Quốc gia đại sự, không thể không phòng. Cẩn thận chút, chắc chắn sẽ không sai lầm.”

Trần Thiếu Thông là con rể ông ta, do một tay ông ta nâng đỡ, nhưng cũng bởi vì ông ta mà bị kiêng kỵ xa lánh. Ông ta hiểu, quân chính đại quyền sao có thể để một mình ông ta độc tài?

Mục Trác Chân hơi cau mày. Ông ta biết, Tử Bình Hưu đang muốn chia một phần lợi nhuận công lao diệt Yến. Ông ta chớp mắt, cười ha hả: “Thừa tướng nói rất có lý, là trẫm sơ suất. Như vậy đi, ngày mai tảo triều, Từ thừa tướng cứ việc đề xuất.” Nói vậy chẳng khác nào là đồng ý.

Tử Bình Hưu lập tức chắp tay: “Thần tuân chỉ!”

Thật ra trong lòng hai người đều biết rõ, đây chỉ là sự giao dịch trần trụi. La Chiếu thụ mệnh chinh chiến đằng trước, ta có thể giúp ngươi bãi bình trong triều, nhưng chỗ tốt ta cũng muốn lấy một phần.

Xét theo trình độ nào đó mà nói, Tử Bình Hưu cũng là lùi lại mà cầu việc khác. Đại thế đã không cách nào thay đổi, ông ta đành phải thuận thế mà làm, không có khả năng oanh oanh liệt liệt đều là người khác. Ông ta ở đây, một chút vẻ vang cũng không có, vậy vị trí Thừa tướng của ông ta chẳng khác nào bài trí?

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full