Vân Cơ bị hắn nói cho hết hồn:
“Ngươi đừng làm ta sợ.
Ngưu Hữu Đạo tạt mấy vốc nước lên mặt, than thở:
“Hiện tại chúng ta căn bản không biết ngũ Thánh đi vào đã có mấy người ra ngoài, nếu chỉ có mình Trưởng Tôn Di chưa ra thì bốn người Đốc Vô Hư chính là đang đợi Trưởng Tôn Di.
Trong chốc lát Vân Cơ không phản ứng kịp:
“Chuyện này thì có vấn đề gì?
Ngưu Hữu Đạo đứng thẳng, nước trên mặt tí tách rơi, rất muốn hỏi xem trong đầu nữ nhân này chứa những gì, giải thích:
“Nếu vào năm hiện có bốn ra ngoài, tức là chỉ có một mình Trưởng Tôn Di chết ở trong đó… nói cách khác, Tây Hải Đường lừa mấy bọn họ đi vào không khác nào là chỉ Trưởng Tôn Di đang tranh đấu với Thánh La Sát, nhưng bốn người Ô Thường đã chính mắt nhìn thấy Trưởng Tôn Di chết! Ở đâu ra người tranh đấu với Thánh La Sát nữa, tại sao Tây Hải Đường lại phải nói dối?
Vân Cơ chợt phản ứng lại, kinh hãi!
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói:
“Nếu thật sự đã có bốn Thánh xuất hiện, vậy chuyện này chỉ có thể lừa gạt Đốc Vô Hư trong chốc lát, hiện tại ta chỉ có thể phán đoán một chuyện, trong mấy người Ô Thường chắc chắn có người xuất hiện rồi, có bao nhiêu người xuất hiện thì không biết, cũng không biết đã nói tình huống cho bốn người Đốc Vô Hư hay không, nếu đã báo rồi, lời nói dối của Tây Hải Đường sở dĩ có thể lừa được họ vào cũng là vì bọn họ cho rằng bị người đi ra trước lừa gạt vào trong, muốn vào xác nhận một chút.
Dứt lời thì thở ngắn than dài, tình huống trước mắt hắn không có cách nào khác.
Tình huống lúc đó quá nguy hiểm, một khi bị bại lộ, ngay dưới mí mắt của bốn Thánh, có muốn chạy cũng không thoát.
Một khi bị bại lộ, khả năng ngay cả một đường lui cũng không có.
Sự mạo hiểm này là không thể chịu đựng, không có bất kỳ lực chịu đựng nào, có chút sơ xuất sẽ không còn đường sống nữa, không thể ôm bất luận vận may nào. Dưới tình thế cấp bách chỉ có thể thoát hiểm trước, chỉ có thể vãn hồi lại chỗ hổng trong kế hoạch rồi sau sẽ bàn bạc kỹ hơn.
Vân Cơ hiểu, kinh hãi không thôi, nhanh chóng cất bước tới rửa mặt, không dám chậm trễ nữa.
Hai người sau khi tự rửa sạch mình thì lấy y phục giấu ở gần đó thay, sau đó thu dọn đồ đạc rồi vội vã rời đi…
Trong Điệp Mộng Huyễn giới, Tây Hải Đường đang dẫn đệ tử Vạn Thú Môn chém giết cùng Điệp La Sát.
Ở trên không trung có mấy thân ảnh quay lại, trong đó có một thân ảnh đánh bay một đám Điệp La Sát.
La Thu hạ xuống, tay áo vẫy vẫy dọn sạch vướng víu cho Tây Hải Đường, trầm giọng quát lên:
“Tây Hải Đường, tranh đấu với Thánh La Sát ở đâu?
Bốn Thánh bọn họ đánh sâu vào chung quanh khắp nơi nhưng vẫn chưa thấy cuộc tranh đấu nào.
Tây Hải Đường nhìn quanh một cái, chỉ một hướng:
“Khoảng chừng trăm dặm ở hướng kia, cũng là phương hướng trước đó bản phái đã nhiều lần phát hiện ra Thánh La Sát.
Bốn người La Thu nhìn về hướng mà ngón tay gã chỉ.
Tây Hải Đường lại nói:
“Thánh Tôn, Điệp La Sát nhiều lắm, đệ tử bản phái thật sự là không thể chịu đựng được nữa rồi, không thể hộ giá tiếp cho Thánh Tôn được nữa, khẩn xin cho phép rút lui!
“Cút!
La Thu quát lên, có quỷ mới muốn đám này hộ tống che chở gì, sau đó lại cùng đám Đốc Vô Hư đi về hướng đó.
“Rút lui!
Tây Hải Đường hô to, dẫn theo một đám đệ tử vội vã rút lui khỏi Điệp Mộng Huyễn giới.
Bên ngoài cửa ra, sau khi kiểm kê sơ qua phát hiện mới rồi đệ tử đi vào đã tử thương hơn nửa.
Trầm mặt không nói gì, Tây Hải Đường ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng may mà thừa cơ hội này đã thuận tiện dẫn đệ tử đang ẩn trong hang động trước đó ra ngoài, cũng có tử thương.
Rất nhiều chuyện không có cách nào để thuận buồm xuôi gió, phải đối mặt thôi, nói dễ nghe một chút là hi sinh.
Sau khi ổn định tâm tình, Tây Hải Đường đi tới bên người Kỳ Vạn Đồng, chắp tay thỉnh giáo:
“Kỳ lão, mới rồi có chuyện gì với mấy vị Thánh Tôn vậy?
“Aiz, ngày hôm qua từ sáng sớm đã có năm vị tới rồi…
Kỳ Vạn Đồng liên tục kể lại đầu đuôi sự tình, kể chi tiết cặn kẽ.
Trong lúc đó Tây Hải Đường có chen vào hỏi, làm rõ trọng điểm tình huống sau khi đám Ô Thường ra ngoài…
Bốn người La Thu cũng không ở lại quá lâu trong Điệp Mộng Huyễn giới, trước sau cũng chỉ khoảng hơn một giờ, rồi lần lượt lắc mình xuất hiện, vẻ mặt đều có phần nghiêm trọng.
Bọn họ muốn tra tìm khắp nơi trong Huyễn giới một lượt, nhưng tình huống nội bộ không cho phép, bên trong Huyễn giới, tình trạng của Điệp La Sát không giống với trước đây bọn họ từng gặp, giống như đã điên rồi, khắp nơi trên không trung đều có thể thấy được bóng dáng chúng đi tuần tra, bằng vào tu vi của bọn họ cũng không có cách nào tiếp tục hao tổn ở đây nữa.
Cụ thể có chuyện gì xảy ra, rốt cục chuyện xảy ra như thế nào sợ rằng chỉ có đám Ô Thường cùng đi vào mới biết rõ ràng.
Đợi lâu như vậy cũng không thấy Mục Liên Trạch và Trưởng Tôn Di đi ra, bên trong lại có tình trạng như vậy, bốn người đã ý thức được hai vị kia sợ là rất khó đi ra ngoài được nữa, bằng không bằng vào tu vi của hai người không đến mức lâu vậy mà không ra được bên ngoài.
Tự mình đi một chuyến, bốn người không còn hứng thú ở lại nữa, chuẩn bị cùng nhau tới tìm ba tên kia hỏi tình huống cụ thể.
Chỉ có điều vẫn có tính toán ngăn ngừa vạn nhất, trước khi đi, La Thu phân phó Tây Hải Đường:
“Vạn Thú Môn trông coi ở cửa vào, một khi phát hiện Mục Liên Trạch và Trưởng Tôn Di xuất hiện thì lập tức báo cáo!
“Vâng!
Tây Hải Đường chắp tay lĩnh mệnh.
Buổi tối hôm đó, cách cửa vào Huyễn giới không xa, trong núi, Tây Hải Đường lần nữa chạm mặt với Ngưu Hữu Đạo, báo cáo tình huống nắm được.
Sau khi Ngưu Hữu Đạo hỏi cặn kẽ thì thở phào nhẹ nhõm:
“May mắn!
Được biết chỉ có ba người đi ra, sau khi Nguyên Sắc và Tuyết bà bà rời đi, Ô thường còn ở lại cửa ra Huyễn giới một thời gian, vậy chứng tỏ đám Ô Thường chưa chính mắt thấy được Mục Liên Trạch bỏ mình, nói cách khác, Tây Hải Đường lừa đám La Thu tiến vào Huyễn giới không có vấn đề gì, không có chỗ nào sơ hở.
Tây Hải Đường hít một ngụm khí, nói:
“Nhìn tình huống này, Mục Liên Trạch sợ rằng đã có kết quả giống với Trưởng Tôn Di rồi.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu:
“Sợ là như thế rồi, bằng không với tu vi của Mục Liên Trạch không thể đến bây giờ còn chưa ra ngoài được, điều duy nhất ngoài ý muốn là hắn bị trọng thương, đang núp ở một nơi nào đó dưỡng thương. Nhưng khả năng này không lớn, nếu thật sự bị thương nặng đến tình trạng không thể ra ngoài được thì cũng có nghĩa là hắn rất khó chạy trốn dưới đại quy mô Điệp La Sát truy sát như vậy.
“Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng hắn lo mấy người khác sẽ ám toán hắn nên mới muốn tránh ở bên trong chữa lành thương thế rồi lại tính, nhưng khả năng này hoàn toàn không lớn, hắn hẳn là biết rõ, nếu hắn không kịp ra ngoài, ít nhất là để chứng minh mình còn sống, bằng không mấy người khác sợ rằng sẽ hạ thủ với thế lực của hắn!
“Ha ha, chuyện này cũng thật là thú vị, đổi được một cơ hội khống chế sự sống chết của những người khác.
Tây Hải Đường:
“Ý của ngươi là bảy Thánh khác sẽ hạ thủ với thế lực của Trưởng Tôn Di và Mục Liên Trạch sao?
Ngưu Hữu Đạo:
“Nếu không nhanh chóng động thủ, chẳng nhẽ còn phải chờ tới khi tin tức Mục Liên Trạch và Trưởng Tôn Di đã bỏ mình bị tiết lộ, đến khi thế lực hai nhà này chạy toán loạn rồi mới bắt tay vào làm sao? Chờ đấy mà xem, cái khác thì khó nói, mấy nhà đó nhất định sẽ liên thủ phát động bao vây tiễu trừ đột ngột với hai thánh địa đó, chắc là không tới vài ngày sẽ làm kinh sợ toàn thiên hạ!
Tây Hải Đường từ từ nói:
“Nói có lý!
Bỗng chần chừ nói:
“Nếu như thế… không phải ngươi có con đường liên lạc với nội bộ Thánh Cảnh sao? Sao không mật báo, để người của hai Thánh Địa này chạy trước, cũng tạo ra thêm phiền phức cho mấy vị kia chút.
Ngưu Hữu Đạo liếc mắt:
“Hiện nay biết rõ tình hình nhất chỉ có Vạn Thú Môn ngươi, ngươi không sợ gây phiền toái cho Vạn Thú Môn hay sao? Để Vạn Thú Môn dùng con đường bình thường báo cáo tin tức của Thánh La Sát lên và mang tới nguy hiểm lớn như vậy cho Thánh La Sát, ngươi nên biết là vì sao.