Ngưu Hữu Đạo nói.
“Còn nữa, bây giờ Vân Cơ có chui vào Sơn Trang được không?
Quản Phương Nghi trả lời.
“Sợ là sẽ nguy hiểm, những người đó canh gác rất nghiêm ngặt, nếu đi vào thì dễ bị phát hiện, ta không đề nghị, quá mạo hiểm.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Nếu chui vào mật thất thì sao?
Quản Phương Nghi ngạc nhiên, nói.
“Muốn chơi dưới chân đèn tối?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không biết Nguyên Sắc muốn rời đi lúc nào, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ta phải làm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, điều động người đến đây.
Bây giờ phải nghĩ cách lấy được Kim Sí từ trong sơn trang ra ngoài, ngươi xem có thể bí mật đưa những Kim Sí liên lạc cơ mật kia vào mật thất không, sau đó gọi Vân Cơ đi lấy.
Quản Phương Nghi suy nghĩ một chút, nói.
“Được, ta sẽ nghĩ cách.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, nói.
“ Đi thôi, cẩn thận một chút.
Quản Phương Nghi cứ vậy mà đi.
Mà bên này cũng bắt đầu sắp xếp để đi vào thành, nghe được Ngưu Hữu Đạo chỉ dẫn theo Viên Cương, để cho mình và Lữ Vô Song đứng bảo vệ Ngân Nhi, Vân Cơ hơi lo lắng nói.
“Hay là để Hầu Tử ở lại, ta đi chung với ngươi, lỡ may Viên Phương đã bán đứng bên mình, Nguyên Sắc làm bẫy rập trong thành, sợ rằng ngươi và Hầu Tử khó mà thoát được.
Nàng nói như vậy, tất nhiên là có bản lĩnh chạy thoát được.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Muốn đặt bẫy thì không có nhiều khả năng, muốn dẫn Hầu Tử đi cũng có nguyên nhân. Ngươi đưa chúng ta vào thành, nếu che giấu tốt còn được. Nhưng lỡ may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi phải nhớ kỹ, lập tức làm cho Ngân Nhi tỉnh lại, chọc giận nàng. Như vậy dù hai chúng ta có rơi vào tay Nguyên Sắc, hắn cũng muốn biết rõ mọi chuyện, nên sẽ không giết chúng ta ngay. Có Ngân Nhi đối phó với Nguyên Sắc, dùng thực lực của ngươi cũng có thể cứu được chúng ta ra ngoài.
Vân Cơ nghĩ lại thì cảm thấy đúng, nếu hắn đã tính toán đường lui ổn thỏa, không phải làm việc bậy bạ, nàng cũng gật đầu yên tâm.
Lữ Vô Song lại nhịn không được nhìn thêm Ngưu Hữu Đạo, phát hiện vị này đảo mắt đã tính toán được nhiều như vậy, chỉ cần dựa vào tốc độ phản ứng của đầu óc, đúng là có năng lực để liếm máu trên đầu lưỡi đao, người có thể sống sót khi toàn bộ tu chân giới đều muốn cạo chết hắn, đúng là không tầm thường.
Tiếp xúc càng lâu, càng có thể cảm nhận được chút gì đó.
…
Xe ngựa đi trên đường, lúc đi qua vương phủ canh phòng nghiêm mật, Viên Phương hơi đẩy màn che cửa nhìn ra một chút.
Thả rèm cửa sổ xuống.
Hazz!
Hắn nhịn không được thở dài một tiếng trong lòng, hôm qua, sau khi hết hưng phấn, tỉnh táo lại, Viên Phương lại âm thầm lo lắng trong lòng, cũng vì Ngân Nhi.
Hắn biết thân phận thật sự của Ngân Nhi chính là Thánh La Sát, có nên nói bí mật này cho Nguyên Sắc hay không, trong lòng Viên Phương rất xoắn xuýt.
Viên Phương không ngốc, đương nhiên biết điều này có ý gì, Mao Lư Sơn Trang bị cuốn vào trong chuyện này, nếu muốn giữ bí mật mà nói, đừng nói là Mao Lư Sơn Trang, chỉ sợ toàn bộ vương phủ cũng bị huyết tẩy, thậm chí là toàn bộ thế lực phe phái của Nam Châu cũng xong đời.
Mặc dù hắn đã từng làm qua không ít chuyện giết người phóng hỏa, nhưng ít nhất vẫn tự cho mình là người xuất gia, nếu làm hại tính mệnh của nhiều người như vậy, máu chảy thành sông, không dám đối mặt với Phật Tổ mất.
Quan trọng nhất là, có rất nhiều người trong đó có quan hệ với hắn, có nhiều người đối xử không tệ với Viên Phương, ví dụ như Quận Chúa xấu kia, trong lòng hắn không yên nổi.
Nhưng nếu hắn không nói, lỡ may ngày nào đó Nguyên Sắc phát hiện ra, sợ là một người trong Nam Sơn Tự cũng đừng hòng mà trốn thoát.
Đầu phục Nguyên Sắc, sau này chính là người của Nguyên Sắc, nên giúp bên nào,hắn còn phải nghĩ gì nữa sao? Trong đầu của Viên Phương luôn suy nghĩ về chuyện này.
Xe ngựa đi đến phiên chợ, hắn bỗng nhiên hồi thần lại, Viên Phương đội mũ thường chui ra khỏi xe ngựa, hai hòa thượng cũng đổi trang phục người thường nhảy xuống xe, đứng sau lưng hắn.
Phiên chợ rất náo nhiệt, nhìn thấy không khí vui vẻ này, Viên Phương hít sâu một hơi bước vào, hắn cứ làm tốt nhất chuyện trước mặt, muốn hầu hạ Thánh Tôn, Viên Phương không thể làm loa qua được.
Hai tên đệ tử Nam Sơn Tự, mỗi người cõng một cái sọt đi theo sau hắn.
Đối với nguyên liệu nấu ăn lần này, Viên Phương tự mình đi chọn lựa, mua các loại nguyên liệu chay mặn tươi mới.
Lần này đúng là rất hiếm có, hắn không hề mặc cả giá, bởi vì có tâm sự, bình thường hắn luôn là kẻ có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, cùng lắm mới móc tiền túi ra.
Mắt thấy nửa buổi sáng đã trôi qua, hắn chuẩn bị quay đầu về phủ, một tên tiểu nhị từ bên gian hàng chạy ra, gào to ở bên đường.
“Lâm sản tươi mới khó gặp, thịt rừng tốt nhất, mau mau đến xem.
Viên Phương vừa đi ngang qua sửng sốt một chút, bước lên hỏi thăm.
“Cái gì cũng có sao?
Tiểu nhị nói.
“Cần cái gì cũng có, ngài vào xem đi, đảm bảo hài lòng.
“Ừm.
Viên Phương hất cằm, ra hiệu dẫn đường.
Cũng không cần đi lâu, cửa hàng ngay trong phiên chợ, tiểu nhị dẫn ba người đi vào.
Bước vào cửa hàng, Viên Phương nhìn đông nhìn tây, tiện tay thả hoa quả khô trở về, nhìn quanh một lúc rồi nói.
“Chỉ có những thứ này thôi sao?
Tiểu nhị vội nói.
“Phía sau, phía sau còn có, mời quý khách ra phía sau, đồ đều đặt ở sau đó, còn chưa kịp đưa ra.
Viên Phương vung hai tay áo lên, nghênh ngang đi vào.
Bên trong, trên kệ hàng bày ra nhiều loại lâm sản, rực rỡ muôn màu.
Viên Phương bước vào, quét mắt nhìn một lượt, tỉnh táo cười ha ha, nói.
“Rất xem trọng phần trưng bày.
Sau đó mới dẫn theo hai đệ tử nam sơn đến gần kệ hàng để xem xét.
Lúc đi đến gần cánh cửa bên kệ hàng, vừa xoay người nhìn các nguyên liệu nấu ăn, cửa nhỏ bên cạnh hắn bỗng nhiên mở ra.
Viên Phương quay đầu, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, một cánh tay bỗng nhiên dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bóp cổ hắn, suýt chút nữa bóp đứt cổ Viên Phương, ngay cả rên cũng không rên nổi, bị xách vào phòng như một con gà con.
Cửa nhanh chóng mở ra, lại nhanh chóng đóng lại, người bên ngoài biến mất trong nháy mắt.
“Người nào…
Viên Phương bị thả ra, hắn thở dốc mở miệng, tiếng nói như bị kẹt ở cổ, Viên Phương trừng lớn hai mắt nhìn người trước mặt, đôi mắt hiện lên sự khó thể tin nổi.
Ở trước mặt Viên Phương không phải là người xa lạ gì, đó là Viên Cương với một khuôn mặt lạnh lẽo.
Màu da có thay đổi, nhưng người thì không, Viên Phương cực kỳ quen thuộc với hành động của hắn, cái khí thế kia giống như đúc với lúc Viên Cương muốn trừng trị hắn, mỗi lần Viên Cương có dáng vẻ này, chính là lúc hắn bị xui xẻo.
Đối với người này, hắn có ấn tượng thật sâu, sao có quên được, sao có thể nhận nhầm người được!
“Viên Viên Viên… Viên Gia!
Viên Phương lắp ba lắp bắp nói.
“Không phải là ngươi ngươi ngươi…?
Không hề còn sự đắc ý giống như lúc đối mặt với Quản Phương Nghi, hắn từng bị vị trước mặt này đánh cho sợ, trong tiềm thức còn có sự sợ hãi.
“Hai vị, vị khách quý kia có việc.
Ngoài cửa vang lên tiếng của tiểu nhị.
Hai đệ tử Nam Sơn Tự phát hiện chủ trì mất tích, lại nghe được một tiếng kêu của Viên Phương, lập tức chạy đến ngoài căn phòng này, muốn vào xem, nhưng lại bị tiểu nhị ngăn cản lại.
Ở trong phòng, ánh mắt của Viên Phương chợt sáng lên, vừa nghĩ, bây giờ hắn có Nguyên Sắc làm chỗ dựa, cần gì phải sợ những người này?
Sự kinh hãi trong người lập tức biến mất, ngực dần dần ưỡn lên.
Nhưng không ngờ Viên Cương lại vươn tay bóp cổ hắn, thuận tiện giẫm mạnh lên chân sau, nhấn cho hắn quỳ trên mặt đất.
Viên Phương muốn giãy dụa, kết quả không giãy dụa còn đỡ, trong đôi mắt hiện lên sợ hoảng sợ tột độ.
Trước đây hắn thường xuyên đánh nhau với Viên Cương, thực lực giữa hai người không chênh lệch nhiều lắm, đó cũng là lực lượng làm cho hắn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.
Lúc bị túm chặt ở ngoài cửa, Viên Phương còn tưởng rằng mình sơ suất nên mới bị đánh lén, nhưng bây giờ dùng hết pháp lực giãy dụa mới phát hiện ra, Viên Cương vẫn trầm ổn như núi, muốn bóp chết hắn dễ như trở bàn tay, lập tức hoảng sợ.