Bạch Vô Nhai thả vải che và chậm rãi đứng lên, bối rối lắc đầu: “Đại nam nhân xấu thì sao chứ? Có thể xấu đến tự sát thì quả thực không thể tưởng tượng nổi. Ta… Hôm nay coi như ta đã có thêm kiến thức!”
Tuyết Lạc Nhi ôm con khóc rống lên, khóc tới xé tim xé phổi, đứa trẻ kinh sợ cũng khóc lớn…
Người trốn ở các nơi trong Thánh cảnh đều đi ra, cũng được bảo đảm, chỉ cần đi theo dời khỏi vực thứ năm, bảo đảm không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào trước đó nữa.
Ban đầu, người của Vô Song Thánh Địa đi ra nhất nhanh, bọn họ có chỗ dựa nên không sợ!
Bên trong sơn trang Mao Lư, sáu đệ tử vội vàng chạy tới, đồng thời đối mặt với Lữ Vô Song bái kiến: “Tham kiến Thánh Tôn!”
Lữ Vô Song hờ hững nói: “Ở đây không có Thánh Tôn nào cả.”
Sáu người nhìn nhau, lại đồng thời sửa lời nói: “Tham kiến sư tôn.”
“Mà thôi.” Lữ Vô Song vung tay áo.
An Du Nhi: “Sư tôn, tiếp theo nên hành sự như thế nào, vẫn mong sư tôn bảo cho biết.”
Lữ Vô Song nói: “Ngươi và Liễu Phi Tinh ở lại, chịu trách nhiệm liên hệ, những người khác tiếp tục tổ chức rút lui tới vực thứ năm.” Nàng phất tay ra hiệu cho bọn họ chấp hành.
“Vâng.” Mọi người nhận lệnh, cũng không ai dám không theo.
Bọn họ thậm chí không biết trên thân Lữ Vô Song rốt cuộc phát sinh chuyện gì, cũng không biết tu vi của nàng bị phế bỏ, nhưng nhìn ra được nàng ở trong sơn trang Mao Lư cũng là người có địa vị.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng không quan tâm, tuân mệnh chấp hành là được. Có đi tới vực thứ năm hay không cũng không sao. Cho dù đi vực thứ năm, có Lữ Vô Song ở đó, thế lực ban đầu của Vô Song Thánh Địa cũng chính là một phần của sơn trang Mao Lư, không cần lo lắng gì cả.
Liễu Phi Tinh và An Du Nhi ở lại viện dành cho khách ở bên ngoài sơn trang, những người khác nhanh chóng rời đi.
Đi cùng những người này còn có đám người Hắc Vân, coi như là mượn phi cầm tọa kỵ của Vô Song Thánh Địa.
Ở bên trong nhà thuỷ tạ, Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo thì, có chút hưng phấn, bước nhanh tới trước những người khác, bái kiến: “Đệ tử bái gặp trưởng lão!”
“Tới rồi à.” Ngưu Hữu Đạo cười và bỗng than thở: “Cũng không cần ở lại chỗ của ta làm gì. Các ngươi trở về đi, quay về Tử Kim Động đi.”
Hai người nhìn nhau, Tần Quan nói: “Trưởng lão, hai đệ tử nguyện tiếp tục đi theo hầu hạ bên canh trưởng lão.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Ở chỗ này của ta, các ngươi sẽ không có địa vị gì, không hưởng được phúc gì đâu. Các ngươi quay về Tử Kim Động, sau này Tử Kim Động còn cần các ngươi để quan hệ lui tới với sơn trang Mao Lư, đó là địa vị ưu đãi của ta dành cho các ngươi, coi như báo đáp mà các ngươi nên được. Các ngươi đi đi.” Hắn quay đầu phất tay ra hiệu cho Đoạn Hổ sắp xếp một con phi cầm tọa kỵ cho hai người.
Đoạn Hổ mời hai người đi cùng mình. Hai người không thể làm gì khác hơn là từ biệt, có chút không nỡ nhưng cũng biết có tầng quan hệ với Ngưu Hữu Đạo, sau này bọn họ có thể sống tốt ở Tử Kim Động.
“Đạo gia.” Hỏa Phượng Hoàng đi tới và tiến lên hành lễ.
“Trong lòng nàng hẳn đang vội đi gặp nam nhân của mình, đi đi, không cần phải để ý tới ta.” Ngưu Hữu Đạo trêu chọc một câu lại nháy mắt ra hiệu cho Ngô Tam Lưỡng, bảo hắn dẫn Hỏa Phượng Hoàng đi.
Ngô Tam Lương biết ý của hắn nên luôn chú ý tới Hỏa Phượng Hoàng, không thể để cho Hỏa Phượng Hoàng có cơ hội giải trừ cấm chế trên người Côn Lâm Thụ.
Mà Hắc Vân sau đó mới cười ha ha dẫn theo mấy vị trưởng lão Hồ tộc qua bái kiến, mấy vị lần đầu tới nhân gian nên đều rất hưng phấn.
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, Ngưu Hữu Đạo lấy từ trên tay Viên Cương một thước đo kim loại lớn với đường vân phong cách cổ xưa đưa cho Hắc Vân: “Đây là Lượng Thiên Xích thần khí trấn quốc của nước Tấn ngày trước. Các ngươi mang về Hồ Tiên Cảnh đi. Hoang Trạch Tử Địa đột ngột xuất hiện tòa tháp, trên đó có vết lõm. Các ngươi cắm Lượng Thiên Xích vào, lối đi giữa Hồ Tiên Cảnh và nhân gian lối sẽ tự chặt đứt, từ nay về sau Hồ Tiên Cảnh quay về Hồ tộc, ta xem như đã thực hiện lời hứa với lão tộc trưởng.”
Nhắc tới lão tộc trưởng, vẻ mặt đám người Hắc Vân có chút buồn bã.
Lúc này Ngưu Hữu Đạo đổi chủ đề: “Đương nhiên, bây giờ còn không thể chặt đứt lối đi của hai giới, chờ tu sĩ ở bên trong đều rút lui đã. Sau khi các ngươi trở về, lập tức phát động tất cả Hồ tộc đi tới các nơi trong Hồ Tiên Cảnh kiểm tra, chỉ cần phát hiện ra tung tích của tu sĩ nhân loại, lập tức báo lại, chỗ ta sẽ phái người đi quét sạch. Đợi đến khi lối đi của hai giới bị chặt đứt, chính các ngươi cũng phải cảnh giác và đề phòng, không ai dám bảo đảm người trốn ở bên trong có thể rút lui hết.”
Hắc Vân gật đầu: “Được, chúng ta sẽ làm theo phân phó của Đạo gia.” Nói lời đã rất khách sáo, sau đó vẻ mặt lại có chút do dự.
Ngưu Hữu Đạo đã nhìn ra: “Có chuyện gì cứ việc nói.”
Hắc Vân nhìn xung quanh rồi nói: “Lúc ta tới đây, trên đường không hề dừng lại, sau khi ra khỏi Hồ Tiên Cảnh lại tới thẳng đây, chúng ta còn chưa thật sự xem qua dáng vẻ của nhân gian, nếu đi ra, chúng ta muốn xem thử ồn ào náo nhiệt của nhân gian có ý gì, sau này cũng tiện nói với Hồ tộc, còn muốn mang ít đồ của nhân gian trở lại.”
Ngưu Hữu Đạo cười: “Vậy các ngươi cũng xem thử đi, dù sao đợi đến khi khắp nơi đều rút khỏi Hồ Tiên Cảnh cũng phải mất một thời gian nữa. Các ngươi có thể nhân cơ hội này xem thật kỹ. Tuy nhiên có một điểm, sau khi xem qua đều phải đi về, tu sĩ nhân gian không ở lại Hồ Tiên Cảnh, Hồ tộc cũng không thể ở lại nhân gian.”
Đám người Hồ tộc có chút hưng phấn, Hắc Vân nói: “Được, chỉ nhìn thôi, tuyệt đối sẽ không về.”
Ngưu Hữu Đạo chỉ vào Lượng Thiên Xích trên tay hắn: “Còn cái này nữa, nếu như muốn đi đi dạo nhân gian thì tạm thời để vật này lại, chờ các ngươi trở lại hãy mang đi. Nhân gian khó lường, nếu như mất Lượng Thiên Xích này, lối đi giữa hai giới sẽ không có cách nào cắt đứt nữ, tương lai khó bảo toàn sẽ không còn có tu sĩ nhân gian lại xông vào Hồ Tiên Cảnh làm ác.”
Không chỉ vì nguyên nhân này, nếu lối đi mấy giới ngoài vực thứ năm không có cách nào chặt đứt, lối đi của vực thứ năm cùng nhân gian cũng không có cách nào chặt đứt được, chuyện này không thể qua loa được.
“Được.” Lúc này Hắc Vân lại dâng lên Lượng Thiên Xích, Viên Cương tiến lên nhận trở lại.
Hắc Vân lại nghi ngờ: “Đạo gia sợ có tu sĩ bước vào Hồ Tiên Cảnh làm ác… Không phải nói tất cả tu sĩ đều phải dời tới vực thứ năm sao?”
Ngưu Hữu Đạo không nói rõ nguyên nhân cụ thể: “Cũng giống như Hồ Tiên Cảnh vậy, tu sĩ nhân gian quá nhiều cũng không thể bảo đảm không có người ẩn nấp, không thể bảo đảm tất cả đều đi hết.”
Thì ra là thế. Đám người Hắc Vân hiểu rõ, trong lòng tất nhiên cũng nghiêm túc đối với chuyện này hơn.
Mà sau đó Ngưu Hữu Đạo lại cho người an bài mấy con phi cầm tọa kỵ, phái người tự mình đi cùng đám người Hồ tộc dạo qua nhân gian, xem những nơi phồng hoa ở đây.
Lần đi xem này đã tốn khoảng nửa tháng, đám người Hắc Vân không quay về sơn trang Mao Lư mà mang theo một đống đồ chọn mua từ nhân gian rồi về thẳng Thánh cảnh. Người đi cùng chuyển lời cho Ngưu Hữu Đạo. Hắc Vân cho rằng Ngưu Hữu Đạo nói có đạo lý. Hắn tạm thời không cầm Lượng Thiên Xích vì sợ có sơ suất.
Đợi đến khi Hồ tộc hoàn toàn lúc soát Hồ Tiên Cảnh một lượt lại đến lấy Lượng Thiên Xích cũng không muộn.
Mà tất cả yêu hồ bên trong Hoang Trạch Tử Địa gần như đều được phái ra, đi khắp nơi trong Hồ Tiên Cảnh để lục soát, xem có nhân loạn ẩn nấp không.
Đợi cho mấy Đại Thánh Địa còn sót lại toàn diện rút lui khỏi đó, Hồ tộc vẫn chưa phát hiện ra có tu sĩ nhân gian nào bỏ trốn, ít nhất bản thân bọn họ không phát hiện ra.
Hồ tộc gửi thư tới, biểu thị có thể cắt đứt, Ngưu Hữu Đạo không để cho Hồ tộc đi một chuyến nữa…