Ông ta khom lưng nâng nàng dậy: “Đứng lên đi, đứng lên đi. Là phụ thân có lỗi với con. Con mau đứng lên đi, để cho phụ thân nhìn kĩ con xem nào.”
Ông ta nâng nữ nhi dậy, hai cha con người khóc người rơi lệ, tướng lĩnh bên cạnh đều tự giác lui xuống.
“Không sao là tốt rồi, về nhà là tốt rồi.” Bản thân Thiệu Đăng Vân khóc nhưng vẫn an ủi nữ nhi.
Nhìn thấy mẫu thân khóc, hài tử cũng không nhịn được khóc rống lên, chạy tới ôm lấy mẫu thân.
Thiệu Liễu Nhi nghe tiếng thì quay đầu, lau nước mắt và vội vàng kéo con tới: “Chính Nhi, đây là ông ngoại của con. Nhanh quỳ xuống bái kiến ông ngoại con đi. Phụ thân, đây là nhi tử của con, cháu ngoại của ngài.”
Đứa trẻ quỳ xuống có hình có dạng, dập đầu khóc nói: “Chính Nhi bái kiến ông ngoại.”
“Cháu ngoan mau đứng lên đi.” Thiệu Đăng Vân mừng đến chảy nước mắt, vốn trong nhà đông người lại giết hại lẫn nhau, sau một biến cố trở nên vắng vẻ, bây giờ có thêm người nhà nên thật sự rất cao hứng, mừng rỡ bế cháu lên hôn.
Sau đó, Thiệu Liễu Nhi còn bảo hai người nhi tử khác của Hạo Chân cũng qua bái kiến ông ngoại.
Hai thiếu niên bái kiến theo lễ nghi. Thiệu Đăng Vân cũng liên tục vỗ tay khen ngợi.
Hạo Chân tuổi không lớn lắm, cũng đã có vẻ chững chạc cuối cùng mới tiến lên, chắp tay bái kiến: “Tiểu tế Hạo Chân bái kiến nhạc phụ đại nhân!”
Đối với Thiệu Liễu Nhi, nàng không có cách nào mới phải dẫn cả nhà đến đây. Năm đó Hạo Chân sao có thể không đắc tội với người khác được. Cả nhà không nơi nương tựa sẽ rất nguy hiểm. Đối với cả nhà này, trước mắt chỉ có Thiệu gia là có thể dựa vào. Với quyền thế của Thiệu Đăng Vân có khả năng che chở cho bọn họ.
Thiệu Đăng Vân quan sát trên dưới. Đây vẫn là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người con rể này.
Nhìn thấy người con rể này, ông ta cũng bình tĩnh hơn, trong lòng thầm đau buồn. Hoàng đế Tề quốc trước đây tới Thiệu gia cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ mong dư nghiệt Tề quốc đừng lui tới với người này.
Ông ta thả đứa trẻ xuống và khẽ gật đầu nói: “Không cần đa lễ, không có việc gì là được rồi. Sau này cứ yên tâm ở lại đây.”
Hạo Chân vừa đứng dậy lại có một người đi tới, quỳ gối trước mặt Thiệu Đăng Vân, khóc không thành tiếng. Đó chính là Thiệu Tam Tỉnh đã già nua, nghẹn ngào dập đầu: “Lão nô không có năng lực nên không thể chăm sóc cẩn thận cho đại công tử.” Nói dứt lời, hắn ta liền gào khóc.
Thiệu Đăng Vân từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt phức tạp khác thường. Ông ta dĩ nhiên đã sớm biết tin nhi tử chết.
Thiệu Liễu Nhi cũng buồn bã. Sau khi nàng ra tù mới biết chuyện huynh trưởng phản bội nước Tấn, sau khi chuyện bại lộ cuối cùng lại uống thuốc độc tự sát.
Không quan tâm trước kia thế nào, dù sao khi gặp rủi ro, là huynh trưởng đứng ra bảo vệ cho cả nhà bọn họ. Trải qua tang thương, lên lên xuống xuống mới biết thân tình mới là quý giá nhất, bây giờ thiếu một phần thân tình, nhớ tới ca ca từ nhỏ luôn đối xử tốt với mình, nàng cũng lại rơi lệ.
“Ôi, tự làm bậy, không thể sống được!” Thiệu Đăng Vân ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, vẻ mặt bi ý.
Quản gia Dương Song chợt nức nở nói: “Đều do lão nô gửi thư trễ, nếu như sớm gởi thư cho Vương gia để vương gia nói chuyện với nước Tấn trước khi phát động tấn công thì có lẽ đại công tử không đến mức rơi vào kết quả như vậy.”
Thiệu Đăng Vân chợt quay đầu nhìn về phía y: “Ngươi nói gì? Ngươi gửi tin cho vương gia? Chuyện gì xảy ra?”
“Lão nô chỉ muốn cầu xin cho đại công tử…” Dương Song nói chuyện lúc trước đã viết thư cho Thương Triều Tông.
Hạo Chân được nghe, vẻ mặt thoáng thay đổi và nhíu mày. Hắn ta tương đối mẫn cảm trên phương diện này, lặng lẽ liếc nhìn phản ứng của Thiệu Đăng Vân.
Vẻ mặt Thiệu Đăng Vân cũng lập tức thay đổi, trầm giọng nói: “Ai cho ngươi tự ý cầu xin vương gia? Lão phu trấn giữ Bắc châu, trong tay nắm giữ trọng binh, vương gia ở tiền tuyến phía tây giao chiến cùng nước Tấn, khi đó ngươi đưa thư cho vương gia là muốn làm gì? Muốn cho người khác tưởng nhầm lão phu ỷ vào trọng binh trong tay mà nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, áp chế vương gia sao?”
Dương Song cũng kinh sợ, vội nói: “Lão gia yên tâm, trong thư lão nô nói rõ là lão nô tự mình làm chủ, không có liên quan gì với lão gia!”
“Giấu đầu hở đuôi! Ngươi là quản gia của lão phu, ai có thể chứng minh không có liên quan gì với lão phu? Khốn kiếp!” Thiệu Đăng Vân phẫn nộ mắng, sau đó vung tay lên: “Mà thôi, mà thôi!”
Ông ta còn có thể nói gì? Gửi tin về giải thích với Thương Triều Tông sao? Thương Triều Tông có thể tin thì tất nhiên sẽ tin, nếu không tin có giải thích thế nào cũng vô dụng, càng giải thích càng phiền phức.
Ông ta vẫn có việc quân bận rộn nên sai người ta an bài chỗ nghỉ cho đám người Thiệu Liễu Nhi, chuyện khác chờ sau khi chiến sự kết thúc lại nói sau.
Sau khi ổn định chỗ ở, Thiệu Liễu Nhi lại có tâm tư khác. Bây giờ nàng đã không phải đại tiểu thư năm đó, đã lập gia đình, nên lo lắng cho nhà mình.
Nàng bắt đầu suy nghĩ bảo phụ thân nên cưới vợ, muốn Thiệu Đăng Vân lại sinh ra nhi tử.
Thân phận cả nhà nàng cùng tình cảnh của bản thân trước đó rất xấu hổ, Thiệu Đăng Vân lớn tuổi lại không có nhi tử. Một khi Thiệu Đăng Vân mất, tình cảnh nhà nàng sợ là sẽ không ổn định, nàng không có tư cách đại biểu cho Thiệu gia, chủ yếu vì Hạo Chân đã từng là hoàng đế của Tề quốc, quá nhạy cảm, sợ rằng có không ít người hi vọng cả nhà nàng nhanh chóng biến mất ở trong năm tháng.
Cho nên Thiệu Đăng Vân không thể không có nhi tử, chỉ cần Thiệu gia còn có con cháu, cho dù con cháu nhỏ tuổi nhưng Thiệu gia vẫn còn.
Nể tình công lao của Thiệu gia và ảnh hưởng của Thiệu Đăng Vân ở trong quân, có Thiệu gia che chở, cả nhà nàng ít nhất sẽ không phải chịu khổ sở.
Trải qua chuyện bị làm nhục ở kinh thành nước Tấn, nàng quá rõ tầm quan trọng của có một gia thế bối cảnh làm chỗ dựa.
Hoàn cảnh sinh tồn của một người, từng trải của một người sẽ có ảnh hưởng và biến hóa lớn đối với người đó!
…
Bên ngoài một sơn động, Tuyết Lạc Nhi ôm con khóc nghẹn ngào.
Bạch Vô Nhai chờ ở bên cạnh một lúc, cuối cùng không nhịn được, quát với bên trong sơn động: “Xuyên Dĩnh, lập tức đi ra!”
Bên trong động truyền đến tiếng bi ai của Xuyên Dĩnh: “Ta không đi, các ngươi đi đi, cứ để cho ta ở lại Thánh cảnh.”
Bạch Vô Nhai tức giận nói: “Liên lụy tới tính mạng của nhiều người như vậy, làm sao có thể tùy ngươi được? Ngươi không đi, chúng ta đều sẽ bị ngươi liên lụy. Ngươi lập tức đi ra, bằng không đừng trách ta dùng sức mạnh.”
Xuyên Dĩnh buồn bã nói: “Bạch tiên sinh, van xin ngài hãy để cho ta tự sinh tự diệt.”
Bạch Vô Nhai phất tay: “Đi, bắt hắn đi ra cho ta!”
Phía sau lập tức có hai người nhanh chóng xông vào bên trong động, bên trong động vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Xuyên Dĩnh “Không”, tiếp theo ầm một tiếng vang dội.
Bên trong động lập tức yên tĩnh. Chẳng bao lâu, một người bước nhanh ra và kinh ngạc không hiểu nói: “Tiên sinh, Xuyên Dĩnh hắn… Hắn cuối cùng lại một chưởng đập vỡ mặt mình, tự sát!”
“A?” Bạch Vô Nhai kinh sợ.
Tuyết Lạc Nhi trợn tròn mắt nhìn.
Phía sau, có người kéo một người đi ra, lôi ra một người bị che kín đầu, vải che mặt đầy máu tươi.
Bạch Vô Nhai tiến lên và vén vải che, chỉ thấy Xuyên Dĩnh máu thịt mơ hồ, đâu còn có thể thấy rõ gương mặt, máu tươi còn đang chảy ra.
“Không!” Tuyết Lạc Nhi rên rỉ một tiếng, ôm con quỳ ngồi ở trước thi thể, lắc đầu khóc: “Ta đã từng nói sẽ không, ta đã từng nói sẽ không vậy mà.”
Cuối cùng nàng không thể nhìn thấy hình dáng Xuyên Dĩnh. Hắn không muốn gặp nàng, trốn ở bên trong động nói chuyện với nàng, chỉ nói nguyên nhân là vì Nhân Chu Nhan Đan nên hình dạng vốn rất xấu xí.
Nàng nói không ngại, nhưng Xuyên Dĩnh không có cách nào đối mặt với nàng, nhất quyết không chịu đi ra gặp nàng.
Bây giờ còn tình nguyện tự sát hủy dung cũng không để cho nàng nhìn thấy mặt hắn, Tuyết Lạc Nhi vĩnh viễn không biết chồng mình vốn có bộ dạng thế nào.