Nhưng anh có thể chắc chắn một điều, một khi thực sự lĩnh ngộ được ý cảnh của Phong, hình thái của Vân, thi triển được uy lực thực sự của Tuyệt mệnh Phong vân thì nó sẽ cực kỳ cực kỳ mạnh.
May là, anh đã khắc ghi trong đầu hình ảnh bóng người mặc đồ đen múa kiếm trên bức phù điêu màu trong con đường hành lang ở cánh cửa phía Nam, ghi nhớ rất sâu sắc, về sau anh vẫn có thể tiếp tục lĩnh hội.
Tô Minh tin rânq, đến cuối
cùng, mình chắc chắn có thể nắm vững được hoàn toàn ý cảnh của Phong và hình thái của Vân.
“Không nghĩ đến Tuyệt mệnh Phong vân nữa, bây giờ đã đến lúc phải đi thăm dò con đường phía Tây này đã”, Tò Minh ngước mắt lên, nhìn về phía sâu bên trong con đường, trong ánh mắt có thêm nét kỳ vọng.
Bước chân đi.
Bước vào bên trong con đường phía Tây.
Nhưng ở trên tường dọc theo con đường phía tây không
có phù điêu màu nữa.
Mà ở đây lại có một luồng khí tức nóng bức, dập dềnh ập đến.
Hơn nữa, ở sâu bên trong con đường dường như còn có một luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh.
Tô Minh không khỏi bước nhanh hơn.
Càng đi vào bên trong càng thấy con đường sâu hơn so với tưởng tượng của mình.
Đại khái đi khoáng tầm một trăm bước, luồng khí tức nóng
bỏng lại càng đậm hơn.
Đã đậm đến mức như thể có ngọn lửa thiêu đốt đang ập vào mặt.
Luồng ánh sáng màu đỏ máu lấp lánh lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tô Minh không hề do dự bật mở chân khí tạo thành một lớp màng bảo vệ chính mình.
Sau đó thi triển ‘Lược Ảnh Bộ đi nhanh về phía trước.
Lại đi khoảng tầm trăm bước nữa.
“Đáng chết!!! Rốt cuộc là con đường này có cái gì?”, sắc mặt Tò Minh khẽ kinh ngạc và đỏ lựng lên!
Lúc này, không chỉ là nóng mà còn rất sắc bén.
Sự sắc bén này khó mà hình dung được.
.