Sắc bén giống như thể bị lưỡi kiếm cắt mạnh vào trong tim.
“Xích Ảnh Kiếm vì sao lại sợ hãi đến mức như vậy?”, anh quét mắt nhìn Xích Ảnh Kiếm trong tay.
Xích Ảnh Kiếm lúc này đang run lên bần bật, kêu u u.
Xích Ảnh Kiếm đang hoảng SỢ.
Hết cách, Tô Minh chỉ đành cất Xích Ảnh Kiếm vào trong chiếc nhẫn không gian.
“Kho báu huyết mạch, vận chuyến đi!”, Tô Minh hít sâu một hơi bắt đầu vận chuyển kho báu huyết mạch, chân khí vận chuyển đến cực điểm để chống lại luồng khí nóng và khí tức sắc bén kia.
Bước chân lại nhanh hơn
nữa.
“Tôi không tin là không đi được đến cuối?”
Lại thêm một trăm bước nữa.
Cả người Tô Minh đã dính đầy máu tươi.
Khí tức sắc bén khủng khiếp đã cứa rất nhiều đường cắt sâu trên người Tô Minh, cũng may mà anh có kho báu huyết mạch, có khả năng chữa lành khủng khiếp, nếu không thì chắc đã chết tám mười lần rồi.
Cho dù như vậy, lúc này, anh
cũng đã yếu hơn nhiều, anh thở hổn hển, máu tươi hoà lẫn với mồ hôi chảy ròng ròng.
“Kiếm! Hoá ra lại là một thanh kiếm?!”, nhưng mà, lúc này, Tô Minh đã sắp đi đến điếm cuối rồi, trước mắt anh là một khu đất rộng và bằng phẳng như một quảng trường.
Tám cây cột cực lớn chống đỡ cả một quảng trường rộng màu máu.
Ngay phía trước quảng trường là một cái hồ khá rộng.
Bên trong hồ đầy máu đang sôi sùng sục
Một thanh kiếm màu đỏ đen bị trói chặt bởi một dây xích bằng kim loại ở chính giữa hồ.
Nước hồ màu đỏ máu đang sôi sục, không ngừng cuộn trào gột tẩy cho thanh kiếm màu đỏ đen kia.
Trên thanh kiếm màu đỏ đen có vô số con chữ và bùa chú dày đặc đang dập dềnh toả ra ánh hào quang như ẩn như hiện.
“Kiếm này, là! chí bảo!!!”, Tô Minh nuốt nước bọt, lẩm nhấm.