*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh lúc này chỉ còn cách thanh kiếm màu đỏ đen kia
khoảng mấy chục mét, nhưng đã khó mà có thể tiếp cận nó.
Thanh kiếm trước mắt tản mát ra luồng khí tức khó mà tưởng tượng nối.
“Hử?”, đúng vào lúc này, Tô Minh cảm nhận được chút hưng phấn đến từ kho báu huyết mạch.
Loại hưng phấn này không hề giống kiểu hưng phấn muốn thôn tính thanh kiếm.
Mà là sự hưng phấn khi gặp được báu vật.
“Đến cả kho báu huyết
mạch cũng đã bị kinh động, xem ra, đây là chí bảo khó mà tưởng tượng được”, trong mắt Tô Minh đã có thêm sự khát vọng.
Thanh kiếm này, phải lấy!
“Sợ cái khỉ gì, là đàn ông, thì làm tới”, Tò Minh cắn chặt răng tiếp tục bước đi, nhưng, tốc độ của anh càng lúc càng chậm, từng bước đều vò cùng khó khăn, thậm chí có thể nói, mỗi một bước đi đều như sống không bằng chết.
Mỗi một bước đều giống như bị lóc thịt róc xương.
Sau mỗi một bước anh đều
phải nghỉ ngơi một vài phút.
Vết kiếm cắt trên người Tô Minh đã càng lúc càng sâu, có thể nhìn thấy cả xương trắng.
“Mẹ kiếp! Thanh kiếm này khủng khiếp thật!!!”, Tô Minh mặc dù đã đau đến cực điểm, nhưng lại càng trở nên kích động, một thanh kiếm đặt ở kia đã có thể khiến mình hấp hối, nếu như có thể sử dụng thanh kiếm này thì sao?
Sẽ ngang tàng đến mức nào chứ?
Có phải sẽ nằm ngoài tưởng tượng của đầu óc không?
Phải đến hơn hai mươi giờ đồng hồ sau.
Tò Minh cuối cùng cũng đến được bên cạnh hồ.
Mà anh lúc này đã đạt đến cảnh giới Bán bộ Tòn giả.