Tô Minh thực sự ‘trông thấy mà thèm’ đối với viên đá Hỗn Độn Trấn Binh này.
Nó chắc chắn là đồ tốt.
Có được nó thì sau này khi phải đối mặt với những tu giả võ đạo sở hữu bảo vật hỗn độn cũng hoàn toàn có thể tùy ý ức hiếp rồi.
“Tiểu tạp chủng, bổn tọa lại tới đây, chuẩn bị cho tốt đi”, lúc này Chu Kình lại gợi lên nét cười cay nghiệt bỡn cợt, hắn giang rộng đôi cánh, khí tức tăng vọt, giống như ma thần giáng thế, lao vút về phía Tô Minh. . Hãу tì? đọc tra?g chí?h ở ⩶ ? r U ? ? r ? у ệ ?.?? ⩶
Con ngươi của hắn dâng trào hưng phấn, có cảm giác như sắp nổ tung vậy.
Hắn không chỉ muốn giết chết Tô Minh.
Mà còn muốn sỉ nhục và tra tấn anh một cách tàn nhẫn nhất.
Nếu không làm sao có thể giải tỏa nỗi oán hận trong lòng?
Có thể hung ác đến đâu thì tận sức hành hạ đến đó.
“Ầm!”
Lại một quyền cứng rắn đập mạnh vào bờ vai Tô Minh.
Ừm, thật ra, đó chỉ là một màn biểu diễn có chủ ý của anh.
Tô Minh bắn ngược ra ngoài.
Một đường bay dội ngược này đều nôn ra máu.
Sắc mặt anh tái nhợt.
Xương vai đều đã bị oanh tạc đến xuyên thấu da thịt, xem ra tương đối tàn nhẫn cùng thống khổ.
Tuy nhiên, trong quá trình bay ngược ra ngoài đó, vết thương cũng nhanh chóng bình phục lại.
Kỳ thật nếu có thể, Tô Minh càng hy vọng biểu diễn càng thêm thê thảm, đúng chỗ, đúng lúc, tốt nhất là các chấn thương không cần cấp tốc phục hồi lại, đáng tiếc thực lực anh không cho phép, cơ thể cũng không cho phép.
“Tiểu tạp chủng, mày còn có thể tiếp được mấy quyền đây???? Cho dù cường độ thân thể có đáng sợ tới cỡ nào, lực hồi phục có mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ có cực hạn!”, Chu Kình hơi khàn giọng, con ngươi hung ác càng thêm bùng cháy, hắn nở nụ cười hung tợn cay nghiệt, tốc độ đôi cánh khuấy động càng nhanh hơn khiến người ta phải hoảng hồn.
Theo lương tâm mà nói, loại tốc độ này quả thực vô cùng chấn động, cho dù là tu gia võ đạo cùng cảnh giới Khư Chủ bình thường cũng rất khó đạt được tới tốc độ này.
Ngoài ra, dường như còn đang chơi đùa rất vui vẻ.
Dường như sảng khoái vô cùng.
Rõ ràng tuy khí tức của Chu Kình đang bành trướng, càng tỏa ra hỗn loạn, lại mang theo một mùi nồng đậm và bạo liệt ngang tàng bay vọt, thậm chí ngay cả làn da màu tím quái dị trên người cũng bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa huyết mạch như có như không đang dập dờn, hiệu ứng thị giác đương nhiên cũng bỏng mắt không gì sánh bằng.
“Gừ!!!”
Đột nhiên, Chu Kình gầm lên một tiếng, âm thanh đó không giống người, không phải thú, không thuộc yêu ma, giống như là âm thanh của tần số khác, quá chói tai.