Thứ hai, thực lực của Tô Minh có chút vượt ngoài tưởng tượng của cô ta. Phong Vũ Vân muốn tiêu diệt hết một đội tàu chiến kia cũng có thể làm được, nhưng sẽ chẳng nhẹ nhàng gì. Song, Tô Minh lại làm được, mà còn trông có vẻ rất dễ dàng.
Trước đó, cô ta đã có suy đoán về thực lực của Tô Minh, nhưng lúc này, Phong Vũ Vân biết e rằng mình đã quá xem nhẹ anh. Chẳng trách ý chí Đại Đạo Minh Kiệt trả giá đắt như vậy cũng muốn mở ra con đường không gian. Chẳng trách đến giờ mà tộc Minh vẫn im lặng, không ra tay với Tô Minh.
Giờ đây, hơn 10 ngàn tỷ tu giả võ đạo trong thế giới Tiểu Thiên lẫn Đại Thiên đều hóa đá. Thậm chí là ý chí Đại Đạo Minh Kiệt đang thầm quan sát cũng vô cùng kinh ngạc vì đã xem nhẹ sự điên cuồng của Tô Minh. Nhưng sau đó, ông ta lại vui vẻ, việc tìm đường chết của tên nhóc Tô Minh này còn mạnh hơn so với dự đoán của ông ta.
Đúng lúc này.
“Ầm!”, tàu chiến con thoi của Thái Nhất thần quốc đã hạ xuống Chiến Uyên, cả Chiến Uyên rung mạnh một cái, có chút không chịu nổi sức nặng của nó. Nhưng, cũng miễn cưỡng coi như chịu nổi, không bị xây xát gì hết.
“Công chúa Thái Nhất thần quốc, đợi tôi 3 phút, tôi xử lý xong đám râu ria kia rồi chúng ta lại nói chuyện”, Tô Minh mở miệng, sau đó, cầm thanh kiếm Tù Ma, cơ thể chợt lóe đã đến trước mặt Bách Lý Đồ, Kỳ Chúc, Cát Tấn, Tôn Kỳ, rồi giơ kiếm lên. Trên mặt anh tràn ngập sát khí không chút che lấp, muốn giết người! Đã không chết không ngừng, đương nhiên phải nhổ cỏ tận gốc rồi, chứ không thì sao?
“Anh…”, Bách Lý Đồ hoảng sợ đến không nói nên lời, đừng thấy gã là hạ vị Đại Đế tầng năm, mà còn không phải tầng năm bình thường, vả lại trên người còn có rất nhiều bảo vật. Song lúc này, đầu tiên tuy gã còn sống nhưng cũng bị thương vì trong quy luật không gian của Tô Minh chứa nhiều đòn tấn công. Thứ hai, trực giác mách bảo gã rằng mình xa xa không phải đối thủ của anh.
Ba người Kỳ Chúc lại xoay người định bỏ trốn, nhưng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Tô Minh có được lục đoạn quy luật không gian đỉnh phong trong tay thì chỉ với một suy nghĩ, đám Kỳ Chúc đã không còn đường trốn.
“Tô Ly, cô nói với tôi là anh mình rất dịu dàng và hiền lành mà”, lúc này, trong tàu chiến con thoi của Thái Nhất thần quốc, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phong Vũ Vân lộ ra một nụ cười khổ hơi bất lực.
Cái này mà cũng gọi là dịu dàng? Hiền lành?
Hóa ra, Phong Vũ Vân quen Tô Ly!
Đó cũng là lý do tại sao trước đó cô ta định đứng ra giúp Tô Minh, ngăn cản đám người Bách Lý Đồ dùng tàu chiến đâm vào Chiến Uyên. Hơn nữa, hồi đó, sau khi Tô Minh tiêu diệt Tiên Âm Cốc, Tô Ly đã trở về Chiến Uyên. Cô ở Chiến Uyên một thời gian ngắn, rồi đi ra ngoài rèn luyện. Tư chất võ đạo của bản thân Tô Ly cũng khá yêu nghiệt, lúc còn ở Trái Đất đã thể hiện ra thiên phú tuyệt đỉnh.
Bỗng nhiên, có một người xuất hiện.
Người đó chính là Túy Kiếm Ma.
Ông ta chỉ có một sở thích duy nhất, đó chính là uống rượu.
Tiếng tăm Túy Kiếm Ma đã vang dội khắp nơi từ sau một bữa tiệc của giới thanh niên của vực Hỗn Độn mấy chục ngàn năm trước – tiệc trà võ đạo Long Uyên.
Khi đó, nơi ấy có rất nhiều yêu nghiệt bất thế của vực Hỗn Độn tụ tập, gồm cả một vài thiên tài siêu cấp hiếm thấy mà thường ngày luôn sống ẩn dật.
Buổi tiệc trà hôm đó đã xuất hiện vài tên yêu nghiệt quả thật không thể dùng ngôn từ mà biểu đạt ra được.
Vô cùng long trọng!
Tiệc trà võ đạo Long Uyên được tổ chức suốt ba ngày trời.