Người đàn ông trung niên này chính là ý chí Đại Đạo Minh Kiệt.
Còn việc tại sao giờ phút này ông ta lại người không ra người, quỷ không ra quỷ thì là vì ông ta đã bị Đại Đạo quả vị cắn trả! Hoàn toàn cắn trả!
Vốn có Đại Đạo quả vị nên tuy ở mặt cảnh giới ông ta chỉ là hạ vị Đại Đế tầng tám, nhưng thực ra, thực lực chân chính có thể đạt tới trung vị Đại Đế tầng ba. Đại Đạo quả vị quá khủng bố, khiến thực lực ông ta tăng lên khoảng mấy lần.
Song, giờ Đại Đạo quả vị cắn trả cũng cực kỳ đáng sợ. Ông ta vẫn là hạ vị Đại Đế tầng tám, nhưng thực lực lại chỉ có tầng bốn, hơn nữa, còn tiếp tục giảm xuống. Theo tốc độ đó, có lẽ bốn mươi mấy tiếng nữa, ông ta sẽ rớt khỏi cảnh giới Đại Đế, mà khi ấy, Đại Đạo quả vị sẽ hoàn toàn tróc ra và không còn là ý chí Đại Đạo nữa.
Ông ta chỉ còn có khoảng bốn mươi mấy tiếng để được chăng hay chớ.
“A a a a…”, Minh Kiệt bỗng điên cuồng hét lên.
Ông ta trả cái giá đắt như vậy, ngay cả Đại Đạo quả vị cũng không cần, biến thành dáng vẻ quỷ quái này chẳng phải là vì mở ra con đường thông vực Hỗn Độn với thế giới Đại Thiên để nhìn thấy Tô Minh chết ư?
Mà kết quả thì sao? Tô Minh không chết! Vẫn sống nhăn răng!
Dù mười mấy yêu nghiệt đỉnh cấp của những thế lực đứng đầu vực Hỗn Độn đến cũng chẳng thể giết chết Tô Minh! Ngay cả một truyền kỳ như Túy Kiếm Ma cũng vậy, trái lại còn bị giết!
Minh Kiệt tuyệt vọng, tuyệt vọng đến cùng cực!
“A a a a…”, Minh Kiệt điên cuồng hét lên y như một con thú gần chết, gào thét trong hành cung Đại Đạo.
Bỗng nhiên, có một bóng người già nua xuất hiện trong hành cung Đại Đạo rồi bước đến trước mặt Minh Kiệt.
Minh Kiệt sửng sốt: “Lão tổ, lão tổ, cứu tôi với…”, Minh Kiệt quỳ rạp xuống đất, van này, thậm chí còn dập đầu.
“Tộc Minh là một chủng tộc bị nguyền rủa”, ông lão kia lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Kiệt, chậm rãi nói:
“Vì phá hủy nguyền rủa, tộc chúng ta cần phải có một lượng căn nguyên văn minh cực kỳ khủng bố”.
“Mà thực lực của tộc chúng ta lại không đủ để cướp lấy căn nguyên của một nền văn minh nên chỉ có thể dùng một số cách xấu xa như ăn cắp”.
“Nền văn minh Xương là một văn minh nhỏ khá yếu, hàng tỷ năm trước, tộc Minh đã chọn nó để ra tay. Nhưng để đảm bảo an toàn, dù là đối với một nền văn minh nhỏ yếu cũng cực kỳ cẩn thận”.
“Lúc ấy, mấy lão tổ chúng ta quyết định chỉ ăn cắp căn nguyên của thế giới Đại Thiên mà không đụng vào căn nguyên vực Hỗn Độn”.
“Vì một khi ra tay với căn nguyên của vực Hỗn Độn thì đám lão quái vật của học viện Hỗn Độn trông coi ở tâm Hỗn Độn sẽ phát hiện. Tuy tộc Minh không sợ họ, nhưng cũng không muốn đấu người chết ta sống”.
“Vì ăn cắp căn nguyên thế giới Đại Thiên, mấy lão tổ chúng ta đã bàn bạc cần một người trong tộc Minh chiếm lấy Đại Đạo quả vị làm ý chí Đại Đạo”.
“Đây là một công việc béo bở, không phải sao? Lúc ấy, cạnh tranh vị trí này có khoảng mười yêu nghiệt đỉnh cấp của tộc Minh”.
“Minh Kiệt, lúc ấy, trong mười yêu nghiệt đứng đầu tộc Minh cũng không có ngươi, thường thì ngươi sẽ không có cơ hội”.