Trong bí cảnh.
Máu tươi từ khóe miệng Nhạc Diễn càng lúc càng nhiều!
Nhưng Nhạc Diễn rất hưng phấn.
Cho dù hắn đã bị oán thú nhắm trúng… cho dù, bản thân hắn đại khái cũng không thoát nổi. Nhưng nếu như có thể nhìn thấy Tô Minh chết trong tay oán thú trước thì đó cũng là một chuyện hết sức sảng khoái.
Nhạc Diễn hắn tình nguyện thà chết trong tay oán thú chứ không muốn chết trong tay một con kiến nhỏ bé thấp hèn đến cảnh giới Tiên Nhân cũng không phải mà hắn đã coi thường trước đó.
“Ha ha ha ha ha… Tô Minh, tuyệt vọng rồi ư?! Tao thừa nhận tao không phải là đối thủ của mày, nhưng mày có thể giết chết tao không?! Oán thú cấp sáu bán bộ, có gan thì mày hãy sống được đi đã!”, Nhạc Diễn nghiến răng hung dữ cười lớn lên, để mặc cho máu tươi đầm đìa trên miệng, ánh mắt toát lên vẻ cực kỳ kích động.
Tô Minh nhìn Nhạc Diễn đang hưng phấn, ánh mắt toát lên sự kỳ dị không nói ra được bằng lời.
Một con oán thú cấp sáu bán bộ rất mạnh sao? Rõ ràng là yếu đến đáng thương.
Tiếp theo, anh thu lại ánh mắt rồi quay sang nhìn về phía con oán thú cấp sáu bán bộ, quan sát từ trên xuống dưới, thực ra cũng có chút mong đợi. Trước đó, ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong đã cống nạp cho anh ba viên không gian tinh kết, con oán thú cấp sáu bán bộ này có thể đem lại chút niềm vui bất ngờ gì đây?
“Grao, grao, grao, grao….”, có vẻ ánh mắt không hề e sợ, ngược lại còn có chút cười nhạo đó của Tô Minh đã đả kích nó, con oán thú cấp sáu bán bộ bắt đầu gào rống lên, càng lúc càng cáu kỉnh, mùi máu tươi và mùi vị chết chóc trên toàn thân nó như sắp hóa thành thực chất, há to cái miệng tựa như hắc động hư không ra, gió lạnh tùy tiện, quy luật chết chóc chảy xuôi, từng chiếc răng màu trắng bạc sáng choang tản phát ra sát ý khiến người ta rét lạnh.
Tiếp theo.
Ầm! Ầm! Ầm!
Nó hành động rồi.
Nhấc chân lên xông về phía Tô Minh, do thể tích quá đỗi khổng lồ, dù toàn thân khí lưu là chủ đạo nhưng vẫn có thể trọng to lớn, nó giẵm xuống mặt đất, mặt đất chấn động rung chuyển, cơ hồ mặt đất như biến thành mặt nước bị nổ tung, hình thành nên dao động sóng kéo dài, cây cối bên vách núi đều bắt đầu bị nghiền thành bột phấn.
Hơn nữa, tốc độ của nó rất nhanh, nhanh đến mức dọa người, mặc dù chạy từng bước một, nhưng lại linh hoạt kỳ quái như thuấn di, cơ hồ chưa kịp có bất cứ phản ứng suy nghĩ nào đã thấy nó đến trước người Tô Minh rồi.
Vỏn vẹn tốc độ này thôi đã khiến những võ giả bên ngoài đang nhìn chằm chằm không dời mắt vào màn hình biến sắc.
Thế nhưng…
Điều khiến mọi người bất ngờ đó là… khi con oán thú cấp sáu bán bộ này đã đến trước mặt Tô Minh, há to cái miệng định cắn Tô Minh thì Tô Minh di chuyển.
Vốn cho rằng chỉ là sự giãy dụa tuyệt vọng, không thể thoát được, nhưng thực thế lại là… Tô Minh nhanh hơn!
Chưa nói đến thân ảnh, ngay đến khí tức còn nhanh hơn cả thuấn di, cho dù cái miệng của con oán thú khổng lồ đó ở trên đỉnh đầu Tô Minh rồi, nhưng Tô Minh vẫn có thể lập tức né tránh nhờ tốc độ cực hạn này.
Nhanh đến mức thần hồn chấn động.
Nhạc Diễn bên cạnh trực tiếp kinh hãi đến mức há to miệng ra.
Sao có thể vậy chứ?
Đây là tốc độ gì vậy?