“Câm miệng hộ cái, anh phiền ghê luôn. Đầu tiên, vợ chưa cưới chỉ là bố mẹ tôi nói thôi, tôi không có đồng ý. Thứ hai, Hữu Cầm Bảo Bảo tôi cũng không có kiêu căng tùy hứng, chỉ vì ghét anh nên tính tình mới khó chịu như vậy thôi. Nếu anh cách xa tôi ra một chút thì tôi tin rằng mình sẽ rất dịu dàng”, ai ngờ, Hữu Cầm Cầm Bảo Bảo lại vặn lại một câu.
Quả thật là chẳng thèm nể mặt Hình Tề chút nào, mọi người có mặt ở đây đều xấu hổ, thậm chí có người còn không kiềm nổi muốn chửi cho Hữu Cầm Bảo Bảo một trận, đồ được nước làm tới! Vì được cưng nên mới không sợ chứ gì?
Nếu không phải nể mặt Hình Tề thì có ai ở đây lại có thể bỏ qua cho một con nhóc Tiên Nhân tầng tám xấc láo như vậy?
“Bảo Bảo…”, Hình Tề bất lực thở dài, định nói gì đó.
“Gọi tôi cô Hữu Cầm”.
“Được rồi, cô Hữu Cầm, sư tôn đến từ nền văn minh cấp 1 kia của em thật sự là một kẻ lừa đảo, em còn nhỏ nên bị lừa, cần gì phải…”, Hình Tề thở dài, có hơi bất lực nói.
“Sư tôn của tôi không phải là kẻ lừa đảo! Hình Tề, anh thế mà lại dám nói câu đó trước mặt tôi, có giỏi, đợi đến lúc anh thấy tiểu sư đệ của tôi cũng nói xấu sư tôn tôi xem. Tôi chắc chắn cậu ta sẽ chém anh ra làm tám khúc cho coi!”, ánh mắt Hữu Cầm Bảo Bảo trở nên sắc bén, vì cô ta không có đủ thực lực, không thì đã ra tay rồi.
“Lại là tiểu sư đệ của em…”, cuối cùng, trên mặt Hình Tề cũng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Vì Hữu Cầm Bảo Bảo nhắc đến tiểu sư đệ của cô ta rất nhiều lần, Hình Tề thật sự có hơi ghen tỵ, thậm chí là xuất hiện sát khí.
“Đúng đó, chính là tiểu sư đệ của tôi, làm sao?”, Hữu Cầm Bảo Bảo hừ một tiếng nói.
“Cô Hữu Cầm, em đã nhắc đến tiểu sự đệ của mình rất nhiều lần, vậy có thể nói cho tôi biết tên của cậu ta không?”, Hình Tề nghiêm túc hỏi.
Anh ta đã hỏi rất nhiều lần, nhưng Hữu Cầm Bảo Bảo lại không chịu nói.
Đương nhiên sẽ không nói rồi, cô ta biết một số chuyện về Hình Tề, tên này cũng chẳng lịch sự nho nhã như bề ngoài, mà trong xương lại là một kẻ rất tàn nhẫn.
Nếu biết tên của tiểu sư đệ thì lỡ anh ta đến nền văn minh Xương tìm, rồi gây khó dễ cho cậu ta thì sao?
Mặc dù Hữu Cầm Bảo Bảo giảo hoạt tùy hứng nhưng cũng không ngốc.
Tiểu sư đệ có yêu nghiệt thế nào thì cũng cần thời gian để trưởng thành, bây giờ không thể để Hình Tề nhắm vào anh được.
“Không dám nói ư?”, Hình Tề mỉm cười, mơ hồ trong nụ cười này có ẩn chứa vẻ nghiền ngẫm và tối tăm.
Hữu Cầm Bảo Bảo không lên tiếng, định không thèm để ý đến Hình Tề.
Thế nhưng.
Ngay sau đó, Hình Tề lại phun ra hai chữ: “Tô Minh!”
“Anh…”, toàn thân Hữu Cầm Bảo Bảo run lên!! Ngẩng đầu nhìn về phía Hình Tề, cực kỳ kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
“Tiểu sư đệ của cô tên là Tô Minh, đúng chứ? Miệng luôn tục nhắc tới tiểu sư đệ tiểu sư đệ, mặc dù cô chưa từng nói ra tên của cậu ta, nhưng nếu tôi muốn biết thì cũng không khó, dù sao tôi đã phái người đi điều tra tỉ mỉ rồi, cô Hữu Cầm không những có tiểu sư đệ, mà còn có hai sư huynh, trong đó có một người tên là Vân Sơn”, nụ cười của Hình Tề càng lúc càng trở nên nghiền nghẫm hơn.
“Anh… anh làm gì Vân Sơn sư huynh rồi?”, Hữu Cầm Bảo Bảo toàn thân rét lạnh, sợ đến mức không thở nổi. Cô ta vẫn luôn biết Hình Tề trong lòng và bên ngoài không giống nhau, nhưng cũng không ngờ được Hình Tề lại… lại độc ác đến như vậy!